Khi Thiệu Hi biết Ôn Thiều Cảnh được Phùng Việt Thâm thu nhận làm đồ đệ, nàng ấy chỉ biết thở dài. Nàng ấy đã đợi rất lâu ở Đông Lâu nhưng chẳng thấy ai đến, đành phải quay về Tam Phong. Nhìn thấy Diệp Phong Lam đưa Ôn Thiều Cảnh trở về, nàng ấy mới nhẹ nhõm buông được tảng đá trong lòng.
Chuyện Phùng Việt Thâm không đáng tin, khắp tu tiên giới ai ai cũng biết.
"May mà đệ quay lại rồi." Nhìn thấy đạo bào của Diệp Phong Lam lấm lem, rách tơi tả, Thiệu Hi có phần bất đắc dĩ: "Sư thúc cũng thật là..."
Phần sau nàng ấy không nói, chỉ lắc đầu đầy ngao ngán, rồi nhìn Diệp Phong Lam. Ánh mắt hai người chạm nhau, một bên đồng cảm, một bên thì hoàn toàn tê liệt.
"Sư tỷ." Ôn Thiều Cảnh nở nụ cười: "Đây là ngọc bài của muội, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc rồi."
"Ừ." Thiệu Hi lấy ngọc bài của mình, chạm nhẹ vào ngọc bài của Ôn Thiều Cảnh, một đạo lưu quang chớp lóe giữa hai khối ngọc.
"Ta sẽ đưa muội đi tìm Lãnh sư huynh và Giang Vân Dịch, trao đổi liên lạc. Diệp sư đệ bận nhiều việc, sau này nếu có chuyện gì thì muội cứ tìm ta hoặc Giang Vân Dịch, đệ ấy rảnh lắm."
Giang Vân Dịch vừa bước ra nghe thấy tên mình thì ngoái lại nhìn.
"Ai nói ta rảnh chứ, ta đang bận luyện một mẻ đan dược mới đó." Giang Vân Dịch lên tiếng phản đối.
Thiệu Hi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tuy nói vậy nhưng Giang Vân Dịch vẫn đưa ngọc bài ra đổi với Ôn Thiều Cảnh.
"Vậy sau này muội sẽ tìm Vân Dịch ca ca nhé. Vân Dịch ca ca, huynh đừng chê muội phiền đấy." Ôn Thiều Cảnh nở nụ cười ngoan ngoãn, nói có phần ngượng ngùng.
Giang Vân Dịch: "..."
Dường như hắn ta đã trông thấy tương lai thảm thương của mình.
Diệp Phong Lam nhíu mày liếc Giang Vân Dịch một cái.
"Diệp sư đệ qua đây, ta có chút chuyện muốn nói với đệ."
"Được." Diệp Phong Lam gật đầu, cùng Thiệu Hi đi sang một bên.
Thiệu Hi hạ giọng: "Nhớ bổ sung linh lực cho muội ấy nhiều vào, đệ không biết đâu, muội ấy gầy quá. Ta đưa muội ấy từ phàm giới về, không có song thân yêu thương..."
"Ừ." Diệp Phong Lam gật đầu.
"Thân thể muội ấy không tốt, lúc trừ tà không sạch sẽ, để tà khí thừa cơ xâm nhập. Giờ trong người vẫn còn chưa thanh trừ hết..." Thiệu Hi nhíu mày, trên gương mặt hiện rõ vẻ áy náy: "Dọc đường về, muội ấy thật sự rất khổ. Trên biển, còn suýt nữa bị ma thú kéo xuống đáy biển..."
Diệp Phong Lam nhíu mày: "Chẳng trách lúc ta thấy muội ấy luôn cảm thấy có gì đó là lạ."
"Tà khí ấy quả thực rất kỳ quái, đệ cẩn thận để tâm một chút. Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết nó ảnh hưởng thế nào đến muội ấy. Trên biển, muội ấy từng nghe được thanh âm kỳ lạ, còn chỉ cho chúng ta cách phá trận, nhưng chúng ta lại không nghe..."