Chương 8

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Điềm Bính Miêu 26-10-2025 07:08:25

Làm sao một con người bình thường có thể khiến một kẻ bị ô nhiễm như nó cảm thấy bất an đến vậy chứ? Ở chính địa bàn của mình, kẻ bị ô nhiễm co người lại khẽ khàng đứng dậy, đôi mắt trống rỗng hơi trợn to, sát khí trong không khí lập tức bùng lên, luồng ác niệm bắt đầu trào ra cuồn cuộn không ngớt. Khóe miệng nó nhếch lên đầy độc ác. Từ một giọt nước trên mặt đất, mọc ra một cánh tay khổng lồ, âm thầm lặng lẽ tiến đến sau lưng cô gái, hướng thẳng về phía cổ mảnh mai của cô. Nó muốn hung hăng bóp chặt cổ cô, nghiền nát xương cốt, khiến đầu cô vỡ vụn trong lòng bàn tay, để óc trào ra từ kẽ ngón tay! Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh đó thôi, thân thể lạnh lẽo của Thấu Minh Nhân cũng bắt đầu nóng lên. Nó hứng khởi vươn cao người, không thể chờ đợi thêm, cánh tay đang tiến đến gần, chỉ còn cách vài centimet thì... "Làm gì vậy?" Diệp Khương quay đầu lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay khổng lồ đang lơ lửng cách cổ mình chỉ vài centimet. Thấu Minh Nhân khựng lại. Bị phát hiện rồi? Sao có thể chứ? Thấu Minh Nhân cánh tay khổng lồ dừng lại giữa không trung. Nó có một dự cảm rõ ràng rằng nếu cứ liều lĩnh tấn công, nhất định sẽ xảy ra chuyện cực kỳ tồi tệ! Cánh tay lớn khựng lại giữa không trung, hình dáng bắt đầu mềm nhũn, giống như đang đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Một giọt. Hai giọt. Ba giọt. Giọt nước tí tách rơi trên bộ đồ bệnh nhân của cô, làm ướt một mảng lớn. Diệp Khương khẽ giật giật khóe miệng: "Anh..." Thấu Minh Nhân run lên, càng ngày càng nhiều giọt nước rơi xuống, chẳng khác nào mưa rào. Diệp Khương: "..." Cô nhìn cánh tay khổng lồ chẳng còn ra hình thù gì, lại nhìn mặt đất đầy nước rồi nói: "Đừng có chơi nước mãi thế, như vậy không tốt cho việc hồi phục bệnh đâu." Nói xong, cả cánh tay lẫn nước trên sàn nhanh chóng rút lại vào hai hốc mắt của Thấu Minh Nhân, trong nháy mắt không để lại chút dấu vết nào. Phát hiện quần áo và giày của Diệp Khương vẫn còn ướt, nó lập tức cuốn sạch cả phần nước đó, không để sót lại một giọt. Nghe lời. Dễ thương lượng. Lại còn nhiệt tình nữa. Ấn tượng của Diệp Khương với người bạn phòng bệnh bên lập tức được nâng lên. Cô tiếp tục xem phim. Đêm hôm đó, Diệp Khương xem phim đến tận rạng sáng mới quay về phòng bệnh của mình. Lúc đi còn cố tình thân thiện hỏi người bạn chung phòng bệnh: "Anh thấy tôi là người thế nào?" Thấu Minh Nhân: "..." Quái lạ! Đáng sợ!