Gia chủ nhà họ Chu chỉ cần nhìn thấy đứa con ngoài giá thú thôi là đã thấy chướng mắt. Về sau, khi con trai ruột phát bệnh, Gia chủ nhà họ Chu đã định lấy nội tạng của đứa con ngoài giá thú để cứu người thừa kế của mình.
Nhưng trớ trêu thay, ngay lúc đó đứa con ngoài giá thú cũng phát bệnh.
May mắn trong bất hạnh, bệnh viện kịp thời tìm được một người hiến tặng nội tạng phù hợp.
Điều này cực kỳ hiếm hoi, bởi vì gen của dòng họ Chu rất đặc thù, khó mà ghép được với người ngoài.
Người hiến tặng chỉ có một, mà bệnh nhân lại có hai.
Cứu ai?
Cả Chu gia từ trên xuống dưới không hề do dự.
Gia chủ nhà họ Chu đột nhiên tràn ngập hối hận.
Sớm biết như vậy, lúc đó ông ta nên chọn cách sống chết có nhau với đứa bé kia. Đứa nhỏ đó tuy rằng là một kẻ vô dụng, nhưng dường như luôn xem ông ta như vị cứu tinh thật sự.
Chính ông ta đã đưa cậu bé ra khỏi kiếp sống lang thang không nơi nương tựa, bởi vậy mỗi lần nhìn ông ta, trong mắt cậu bé đều đầy ắp sự ngưỡng mộ.
Sớm biết như vậy...
Rầm.
Gia chủ nhà họ Chu đạp lên bậu cửa sổ mà nhảy xuống.
Ông ta đã chết, chết không nhắm mắt.
"À."
Thiếu gia Chu gia tựa người vào khung cửa sổ, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc dưới mặt đất. Từ khoảnh khắc này trở đi, anh ta chính là gia chủ nhà họ Chu.
Một người xuất sắc như anh ta, đầu óc lanh lợi, thân thể khỏe mạnh, lại còn là dị năng giả, sao có thể chịu cảnh sống dưới người khác?
Khóe miệng anh ta khẽ cong lên, nụ cười mang theo niềm vui sướng tận đáy lòng.
Thế nhưng nụ cười ấy còn chưa kịp lan đến đuôi lông mày thì một luồng hơi thở lạnh lẽo đột ngột tràn đến từ sau lưng, lạnh đến mức khiến từng lỗ chân lông đều run rẩy.
Anh ta hoảng sợ quay đầu lại, một luồng hơi nước cuộn trào đánh thẳng về phía anh ta.
Ngay giữa lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng, xác anh ta đã bị xé nát, cái đầu thông minh kia bay thẳng ra khỏi cửa sổ, rầm một tiếng nặng nề rơi xuống giữa đống thịt nát dưới đất.
Không xa chỗ ấy là cái đầu của cha anh ta, cả hai người họ đều trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt.
Bầu trời tối sầm lại.
Ánh hoàng hôn nhuộm máu trải dài, rực rỡ, chói lòa.
Một bóng người trong suốt hiện ra trong phòng biệt thự, tựa vào khung cửa sổ, mở đôi mắt đen sâu hoắm như hai hố thủng không đáy, đối mặt với phần thi thể đã mất đầu và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.