Trời đã tối hẳn, đèn đường trong thành phố lần lượt sáng lên, chiếu rọi bóng dáng đơn độc mảnh khảnh của Diệp Khương đang lặng lẽ bước về phía vùng ngoại thành.
Ngoại thành vẫn còn xa tít tận chân trời, đường xá kéo dài hun hút không thấy điểm cuối, vì vậy Diệp Khương cũng không vội vã, có gấp cũng vô ích. Cô dừng lại dưới một cột đèn đường nghỉ ngơi chỉnh lại tinh thần.
"Phanh!"
"Đoàng!"
"Phanh phanh phanh!"
Không rõ ở dãy phố xa xa đã xảy ra chuyện gì, từng đợt âm thanh hỗn loạn truyền đến không dứt, tiếng đánh đấm, tiếng nổ, xen lẫn tiếng người kêu gào, tất cả trộn vào nhau thành một mớ âm thanh khiến người nghe chẳng hiểu ra sao.
Thành phố này, cuộc sống ban đêm hình như còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, Diệp Khương thầm nghĩ trong lòng.
Cô phát hiện dép lê của mình hơi bẩn, cúi đầu định phủi đi thì ngay giây tiếp theo, một bóng đen lao thẳng về phía cô, trông vô cùng dữ tợn.
Cô hơi nghiêng người né sang bên, bóng đen sượt qua cạnh người cô, đâm mạnh vào cột đèn phía sau.
"Xẹt... rẹt..."
Cột đèn bị hư khoảng mười phần trăm, phát ra những tiếng kêu lách cách khó chịu.
Diệp Khương phủi sạch bụi bẩn trên dép lê xong mới đứng dậy, nhìn về phía kẻ vừa lao đến, một vị khách không mời mà tới.
Người kia thân thể khô quắt, phần đầu lại mọc ra một bông hoa to đỏ thẫm, những cánh hoa dày dặn, xấu xí, không ngừng mở ra khép lại như cái miệng đang lảm nhảm.
Bên trong là thứ mô trắng đục nhầy nhụa như lòng trắng trứng, mủ hôi tanh chảy xuống tong tỏng.
Diệp Khương liếc thấy vệt mủ ấy, không nói một lời mà hơi dời chân, nhấc chân phải né khỏi giọt mủ, trông thật mất vệ sinh.
Tên người qua đường vệ sinh kém kia quay người lại, một lần nữa nhào đến.
Diệp Khương: "..."
Không phải người bình thường.
Là ô nhiễm giả?
Thì ra là thế.
Lần này cô không né, nâng chân phải phòng vệ, một cước đá bay nó ra xa. Kẻ kia đập thẳng vào cột đèn, đèn bị phá hủy hoàn toàn: "rầm" một tiếng, cột đèn đổ sập.
Ô nhiễm giả kia cũng nát bét, cột sống vặn vẹo nghiêng ngả, nằm lăn dưới đất không gượng dậy nổi, từng ngụm từng ngụm phun ra mủ tanh.
Diệp Khương nghỉ ngơi xong, tiếp tục lên đường.
Không đi được bao xa, lại gặp thêm một ô nhiễm giả khác. Cô tiếp tục giải quyết.
Thành phố này tuy ban đêm có vẻ náo nhiệt thật, nhưng trị an đúng là quá kém, chẳng còn gì thú vị nữa cả. Gặp đến cái thứ mười một rồi, cô không khỏi cảm khái.
Cách đó vài khu phố, một thành viên của Cục Kiểm Soát Dị Thường đang tự tay băng bó cho mình.
Dưới chân cô ta là xác của một ô nhiễm giả cấp C.