Chương 1

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Điềm Bính Miêu 26-10-2025 07:08:25

"Cậu là trẻ mồ côi." "Chúng ta đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống chung trong cô nhi viện, chúng ta là bạn thân nhất của nhau." "Cậu bị thương." "Ba năm trước, chúng ta gặp sự cố. Tôi thì không sao nhưng cậu bị thương nặng rồi hôn mê. Ba năm trôi qua, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Cậu tỉnh rồi là tốt rồi, thật sự quá tốt. Còn những chuyện khác, nếu cậu không nhớ rõ thì cũng không sao đâu, tôi sẽ giúp cậu nhớ lại." Trên giường bệnh, người bệnh với dáng vẻ ngơ ngác, gầy yếu, dáng người có phần mảnh khảnh. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, lắng nghe cô gái bên mép giường nức nở kể chuyện. Đôi mắt cô gái kia ửng đỏ, ánh mắt người bệnh lướt qua vệt đỏ đó, đôi mắt tĩnh lặng cuối cùng cũng có một chút dao động. Đúng lúc ấy, cô gái bên mép giường không kìm được nữa, cúi người ôm chặt lấy cô. Cơ thể người bệnh bị ôm chặt, truyền tới hơi ấm có phần lạ lẫm. Cô nghĩ thầm. Cảm giác ẩm ướt ngấm vào cổ, đó là nước mắt của người kia. Cô chững lại. "Không sao đâu, mất trí nhớ cũng không sao cả." Cô gái nghẹn ngào nói: "Chỉ cần cậu tỉnh lại là được rồi." Người bệnh cảm nhận được cảm xúc nặng nề đè nén từ đối phương. Vì sao lại như vậy? "Chúng ta là bạn thân." Người kia nói hai người là bạn thân. Người bệnh cố gắng lý giải ý nghĩa của từ này. Sau đó, trong lồng ngực bắt đầu dâng lên một cảm giác khác thường, cô cảm nhận được cảm giác vi diệu ấy từ tim lan tỏa ra khắp tứ chi. Cơ thể trống rỗng giống như dần dần được lấp đầy. Trong đôi mắt lạnh lẽo và trống rỗng dần dần hiện lên một chút ấm áp thuộc về con người. Cô hé môi hỏi: "Cậu... tên là gì?" Thân thể hôn mê quá lâu, cứng đờ như bị hoen gỉ. Dây thanh quản cũng hoạt động không linh hoạt, khiến cô có cảm giác như đang điều khiển thân thể của người khác. Giọng nói phát ra có chút kỳ lạ. Cô gái đang ôm nghe tiếng nhanh nhẹn buông cô ra, kéo giãn khoảng cách, im lặng đối diện nhìn cô. Nhìn như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ vì cô đến cả tên bạn thân cũng không nhớ nổi nên thấy buồn sao? Người bệnh nghĩ vậy trong lòng. Nhưng cô gái kia lại bất ngờ nở nụ cười, trong ánh mắt kinh ngạc của người bệnh, cô ấy vươn một bàn tay: "Dư Thanh Nghi." Khóe mắt cô gái cong lên: "Làm quen lại từ đầu nhé, tôi tên là Dư Thanh Nghi." "..." Thì ra không phải buồn bã. Người này tính cách thật tốt. Người bệnh thầm nghĩ. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, khi còn đang suy nghĩ thì người đối diện đã nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc.