Vừa rồi thiếu gia Chu gia cũng dùng dị năng với anh ta, chỉ là cấp bậc thấp hơn nên không có tác dụng gì đáng kể.
Thành phố A đang phong tỏa, tình hình vô cùng nghiêm trọng, nhưng dù nghiêm trọng thế nào đi nữa thì Triệu Dực cũng không còn cách nào cống hiến thêm nữa, anh ta bị thương quá nặng, buộc phải đến bệnh viện.
Cái gã cấp trên như lột da người kia lần này lại ra tay nghĩa khí, tự mình lái xe đưa anh ta đến bệnh viện.
Có điều, sự ấm áp đó chỉ kéo dài đến trước cửa bệnh viện, Triệu Dực bị cáng đưa vào trong, lên bàn mổ, xong xuôi thì được chuyển thẳng vào khu nằm viện.
Vừa được đẩy vào khu nằm viện, Triệu Dực lập tức sững người, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn lên tầng ba.
Anh ta nhìn một lúc rồi hỏi y tá bên cạnh: "Tầng ba... là gì vậy?"
"Đương nhiên cũng là phòng bệnh của khu nằm viện rồi."
Y tá đáp.
"Dành cho những bệnh nhân nặng hơn."
"À."
Một loại cảm ứng đặc biệt vừa xuất hiện thì lại biến mất ngay, chỉ trong nháy mắt, cứ như ảo giác.
Dù chỉ là ảo giác nhưng với tư cách là nhân viên ngoại cảnh, anh ta vẫn phải cảnh giác, nói: "Có thể đẩy tôi lên tầng ba xem thử không?"
Vừa hỏi xong chưa kịp nhận trả lời đã đổi giọng: "Thôi, chuẩn bị cho tôi một cái xe lăn, tôi tự lên xem."
Triệu Dực ngồi xe lăn tiến vào tầng ba, anh ta là dị năng giả, khả năng hồi phục vượt xa người thường, chẳng qua là vì hình thức mà ngồi xe lăn thôi.
Tầng ba, mọi thứ vẫn bình thường như cũ.
Anh ta giống như vẫn chưa tỉnh hẳn sau gây mê, đầu óc có chút vấn đề.
Anh ta sờ khóe miệng, điều khiển xe lăn chuẩn bị rời đi.
Phía trước, một phòng bệnh đột nhiên mở cửa, từ trong đó bước ra một người bệnh mặc áo bệnh nhân.
Người này dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát ra một loại khí chất đặc biệt, có phần âm u.
Triệu Dực theo bản năng quét mắt xuống tay đối phương.
Không có dấu hiệu, là người thường.
Người bệnh ôm một chồng sách, quyển trên cùng là một tập thơ.
Ồ, là người làm nghề văn chương à.
Triệu Dực nghĩ mông lung trong đầu, lúc đi ngang qua người bệnh, không hiểu sao lại hỏi một câu: "Tầng này không có chuyện gì lạ chứ?"
Người bệnh nghe xong thì dừng lại, đôi mắt trong như nước hồ thu cụp xuống nhìn anh ta, lặng lẽ quan sát anh ta với cánh tay quấn băng và cái chân bó bột đang ngồi xe lăn.
Ánh mắt đó tựa như đang nói: "Ở đây thì không có gì, nhưng anh thì có chuyện đấy?"