Cứ như có thứ gì đó khô cạn sắp chết bỗng được rót vào một dòng sinh khí.
Khoảnh khắc ấy, sát ý trên người nó hoàn toàn tan biến, ô nhiễm bị nó tự chủ đè nén sâu trong cơ thể, không thoát ra lấy một chút.
Ô nhiễm giả vốn là một tồn tại phải liên tục giải phóng ô nhiễm, từ sau khi bị biến dị đặc thù mà thành như hiện tại, nó chưa bao giờ mất lý trí hoàn toàn.
Khi ở trong bệnh viện, phần lớn thời gian nó có thể cố gắng kiềm chế, tuy không thể triệt để ngăn lại nhưng giờ phút này, nó đã hoàn toàn nắm được cách kiểm soát.
Cùng lúc đó, ở cổng biệt thự, Tần Đại Xuyên đang giao chiến cùng ô nhiễm giả hình người chim, thân hình đột ngột khựng lại, trong đôi mắt màu nhạt hiện lên tia kinh ngạc, biệt thự xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ hiện lên chớp nhoáng, nhưng một tua sóng âm từ đối thủ quét ngang, làm rách góc áo vest của anh.
Anh ta lập tức dừng thất thần, tăng tốc tấn công.
Ầm!
Sấm sét vang rền, ánh chớp rực sáng.
Diệp Khương cùng bạn phòng bệnh bên ở phòng bệnh rời đi qua cửa sau.
Cô đứng chờ ở đó một lát nhưng không có xe tiện chuyến nào đi qua nên tâm trạng nhanh chóng sa sút.
Diệp Khương mím chặt môi, không vui bước vào bóng đêm, Thấu Minh Nhân lập tức đi theo sát phía sau.
Hai người đi trong bóng đêm, chẳng mấy chốc Thấu Minh Nhân nhận ra lý do Diệp Khương không vui.
Thân thể anh ta biến thành một tấm thảm mỏng, bọc lấy Diệp Khương, nhanh chóng xuyên không gian lao về phía bệnh viện.
Tại biệt thự ngoại ô, một cô gái cao gầy không một tiếng động xuất hiện.
Cô ta đi trong biệt thự, bước qua những viên gạch vỡ và ngói vụn như đang dạo chơi trong một sân vắng.
Trong biệt thự, những người hầu của gia đình họ Chu đang hôn mê la liệt, trên người đầy những bọc mủ do ô nhiễm để lại.
Các hộ vệ dị năng giả có thể chống chịu ô nhiễm một phần nên không hôn mê, nhưng trúng phải mê chướng đang tự oanh tạc dị năng lẫn nhau.
Cô gái như một bóng ma lướt qua bên cạnh họ, đi ra ngoài biệt thự và dừng lại ở một góc tường.
Cô ta nhìn chằm chằm vào vệt máu và thịt nát dính trên chân tường, rồi ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng.
"À, đây là lão Chu."
Cô ta dùng ngón tay mảnh dài chỉ vào một khối thịt nát rồi nói. Rồi cô ta lại chỉ vào một sợi tóc còn dính da thịt và bảo: "Cái này là tiểu Chu."
Cô ta khúc khích cười: "Cả nhà chỉnh tề ghê."