Thấu Minh Nhân co rụt cổ, viết một dòng chữ: [Như vậy không tốt. ]
Viết xong, nét nước còn chưa khô, nó đã biến mất khỏi phòng bệnh.
Diệp Khương: "..."
Cô chậm rãi đứng dậy, định bật lại TV.
Mới bước khỏi giường, Thấu Minh Nhân đã quay lại, hơn mười quyển sách rơi loảng xoảng trên giường cô.
Diệp Khương im lặng. Một lúc sau mới quay đầu nhìn nó, ánh mắt như đang dò hỏi.
Thấu Minh Nhân viết: [Nỗ lực, hăm hở tiến lên, trở thành người hữu dụng. ]
Diệp Khương: "..."
Cô vừa mới tỉnh lại, còn đang mất trí nhớ, với nhiều việc đều không rõ ràng nhưng theo bản năng, cô không muốn nỗ lực, không muốn tiến lên, càng không muốn trở thành người "hữu dụng".
So với mấy thứ đó, cô càng muốn nằm ườn, xem TV, ăn kẹo rồi lại xem TV.
Cô không hiểu: "Tại sao phải trở thành người hữu dụng?"
Thấu Minh Nhân không cần nghĩ ngợi đã trả lời: [Bằng không... sẽ chết. ]
Diệp Khương: "???"
Thấu Minh Nhân hơi hoảng loạn, câu "sẽ chết" này như được khắc sâu vào tận linh hồn nó nhưng từ đâu mà có, chính nó cũng không biết.
Diệp Khương không hỏi thêm, cô chẳng có lòng hiếu kỳ, chỉ thản nhiên "ừm" một tiếng.
Sau đó cũng mặc kệ, tiếp tục nằm ườn.
Khi Dư Thanh Nghi tới, Thấu Minh Nhân đã quay về phòng bên cạnh.
Diệp Khương cũng mặc kệ đống sách nằm chỏng chơ trên giường mình chưa xếp lại, Dư Thanh Nghi nhìn thấy thì kinh ngạc: "Sách từ đâu ra vậy?"
Diệp Khương nói là do bạn phòng bệnh bên cạnh đưa.
Dư Thanh Nghi ngạc nhiên: "Các cậu đã gặp mặt rồi sao?"
Diệp Khương nói: "Ừ, người đó không tệ, cũng biết nghe lời khuyên."
Dư Thanh Nghi giúp cô xếp lại sách, cười nói: "Xem ra hai người ở chung cũng ổn đấy."
Diệp Khương gật đầu: "Ừ."
Dư Thanh Nghi chồng sách lên ngay ngắn, đặt lên tủ đầu giường.
Như chợt nghĩ tới gì đó, cô ấy cười nói: "Lúc tôi đến có nghe mấy người nói, mấy bác sĩ trong bệnh viện để sách trong phòng làm việc thì bị ai đó trộm mất. Phì, buồn cười thật, ai lại đi trộm sách chứ?"
Diệp Khương gật đầu tán thành, hoàn toàn đồng cảm. Sách sao có thể so với TV được, trộm sách để làm gì?
Ánh mắt cô nhìn vào TV, khóe mắt lại liếc thấy có gì đó lạ trên đầu bạn mình. Cô tập trung nhìn kỹ, là một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt.
Chiếc kẹp tóc hồng nhạt đó quá đỗi đáng yêu, hoàn toàn không hợp với khí chất của bạn cô.
Diệp Khương nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Dư Thanh Nghi nhận ra ánh mắt của cô, đưa tay sờ sờ cái kẹp tóc, không giải thích gì, chỉ khẽ cười nhưng nụ cười lại có phần ảm đạm.
[Chú ý! Có kẻ ô nhiễm cấp A giả dạng xuất hiện tại thành phố A!]
[Đặc điểm: Hình thái nước. ]
[Năng lực: Điều khiển nước, mức độ ô nhiễm cao. ]
[Đề nghị người dân thành phố nâng cao cảnh giác, hạn chế ra đường, nếu cần hỗ trợ, xin gọi đường dây nóng chi nhánh Cục Dị Khống, số điện thoại: 522XXXXXX. ]