Những nơi như vậy không phải hiếm, có rất nhiều chỗ tương tự.
Phồn hoa và đổ nát cùng tồn tại, cảm giác vô cùng quái dị.
Cô đón ánh mặt trời, khẽ chớp mắt một cách chậm rãi.
Diệp Khương vừa tỉnh lại, một mình trải qua đêm đầu tiên trong bệnh viện.
Dư Thanh Nghi bận tăng ca nên không đến được.
Đêm đó, Diệp Khương ngủ không ngon.
Nguyên nhân là do bệnh nhân phòng bên nửa đêm vẫn còn đang "xem phim bi kịch", âm thanh quá lớn lan sang cả phòng bệnh của cô.
Sáng sớm, y tá đến kiểm tra phòng.
Diệp Khương nhân tiện kể lại chuyện này với y tá.
Nào ngờ y tá lại tưởng cô đang nói đùa: "Phòng bên làm gì có ai đâu. Bệnh nhân mấy hôm trước đã xuất viện rồi, đến giờ vẫn chưa có ai vào ở."
Diệp Khương cảm thấy không thể nào, rõ ràng cô nghe thấy tiếng rất to, hình như là một bộ phim bi kịch nào đó, cứ khóc lóc thê lương mãi không dứt.
Diệp Khương cũng thích xem TV, sau khi tỉnh lại thì phần lớn thời gian đều xem phim, chỉ là cô thích xem hài kịch, không thích những chuyện tình cảm bi kịch.
Âm thanh truyền từ TV ra cũng sẽ không to đến mức gây phiền cho người khác.
Y tá rất bận, đi qua đi lại vội vã, vì thế Diệp Khương còn nghĩ bản thân muốn nhắc nhở đối phương cũng không tìm được cơ hội.
Nhưng lúc Dư Thanh Nghi đến, nghe cô nói vậy thì cô ấy bảo sẽ sang phòng bên cạnh nói chuyện thử xem.
Chỉ tiếc là khi cô ấy đến, người ở phòng bệnh bên đó lại không có ai, không thể nói chuyện được.
Dư Thanh Nghi lại phải trực ca đêm, chỉ mang cơm tối đến cho Diệp Khương rồi vội rời đi.
Cô ấy bận đến mức phát hoảng, Diệp Khương muốn khuyên cô ấy nghỉ ngơi một chút nhưng Dư Thanh Nghi chỉ cười cười: "Bận chỉ là tạm thời thôi, qua khoảng thời gian này là ổn rồi. Công việc này thực sự rất tốt, tuy rằng lúc bận phải liên tục trực ca đêm nhưng lương cao lắm, có thể..."
Câu tiếp theo Dư Thanh Nghi nói rất nhỏ, Diệp Khương không nghe rõ, định nghiêng người lại gần để nghe nhưng đối phương đã ngừng lại, còn dùng đầu ngón tay thân mật chọc nhẹ trán cô: "Đừng lại gần quá, tôi còn chưa kịp về nhà tắm, người tôi bẩn lắm."
Quần áo trên người Dư Thanh Nghi trông cũng thật sự lấm lem, có vài chỗ rách nữa, không biết cô ấy làm công việc gì.
Ánh mắt Diệp Khương trở nên sâu thẳm.
"Được rồi, tôi phải đi đây."
Dư Thanh Nghi lùi lại hai bước, trên mặt vẫn là nụ cười tươi tắn quen thuộc.
"Hẹn gặp ngày mai nha, Diệp Khương."