Chương 2

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Điềm Bính Miêu 26-10-2025 07:08:25

"Được rồi, đã làm quen lại, vậy chúng ta có thể làm bạn thân một lần nữa được không?" Người bệnh: "..." "Ừ." Cô đáp khẽ, giây tiếp theo đã bị ôm chặt lấy. Lại một lần nữa bị ôm, người bệnh cũng đã dần thích nghi. "Tôi tên gì?" Cảm nhận được người bạn xa lạ này là người vô cùng tốt, cô thả lỏng một chút, nhẹ nhàng hỏi. "À, tôi chưa nói với cậu sao? Cậu tên là..." Giọng nói dịu dàng đột nhiên ngừng lại. Người bệnh đang được ôm nên không nhìn thấy nét mặt của người kia nhưng cảm nhận được một chút dao động thoáng qua trong ánh mắt cô gái. Mấy giây sau, cô ấy mới ngẩng lên nhìn cô, nói ra một cái tên mang theo chút do dự không rõ lý do: "Diệp Khương." Diệp Khương? Người bệnh thì thầm lặp lại cái tên này trong lòng, cái tên mang đến một cho cô một cảm giác quen thuộc. Có vẻ như dù bị mất trí nhớ, cô vẫn giữ lại một chút ý thức. Cô là Diệp Khương. Một trẻ mồ côi. Có một người bạn thân tên là Dư Thanh Nghi, người có tính cách rất tốt, rất quan tâm đến cô. Hiện tại cô đang bị mất trí nhớ. Diệp Khương chấp nhận thân phận của mình, lặng lẽ nhìn về phía người bạn của cô. Người kia không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên có chút thất thần. Khi phát hiện ánh mắt của Diệp Khương, cô ấy lập tức tỉnh lại, nhìn cô mỉm cười. Dư Thanh Nghi nhanh chóng đè nén cảm xúc khó chịu thoáng qua trong nháy mắt, tập trung nhìn chăm chú vào người bạn vừa tỉnh lại của mình. Ba năm rồi, cô ấy đã chờ suốt ba năm. Bệnh viện từng khuyên cô ấy từ bỏ nhưng cô ấy không chịu. Dù không còn hy vọng, cô ấy vẫn muốn tiếp tục chờ. May mắn thay, cô ấy đã không từ bỏ. Hôm nay, bệnh viện gọi điện báo tin kỳ tích đã xảy ra, người bạn ngủ hôn mê ba năm của cô ấy cuối cùng đã tỉnh lại. Nhưng cô bị mất trí nhớ. Tổn thương não quá nghiêm trọng, dù tỉnh lại như một kỳ tích nhưng ký ức đã không còn. Không sao cả, chỉ cần cô còn sống là tốt rồi. Dư Thanh Nghi ôm lấy bạn mình, toàn thân khẽ run rẩy. Đến nước này rồi, những người bình thường như các cô có thể sống sót đã là may mắn hơn rất nhiều người. Ba trăm năm trước, đêm cực kéo dài buông xuống, bóng tối bao trùm thế giới. Một loại ô nhiễm không rõ nguồn gốc bắt đầu lan rộng, những người bị nhiễm mất đi lý trí, tàn sát khắp nơi, loài người đối mặt với nguy cơ diệt vong. Một mặt trăng máu bỗng nhiên xuất hiện giữa bầu trời, xua tan đêm cực kéo dài bảy ngày bảy đêm.