Chương 27

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Điềm Bính Miêu 26-10-2025 07:08:23

Nhưng lúc này, thân hình anh ta bỗng khựng lại, anh ta chú ý thấy, có một người đang đứng bên cửa sổ cuối hành lang. Là một bệnh nhân mặc đồ bệnh nhân, lặng lẽ nhìn ra ngoài không nói tiếng nào. Người kia cảm nhận được ánh mắt của anh ta, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Gương mặt tái nhợt, vóc người mảnh khảnh, là người làm công tác văn hóa kia. Cô vẫn luôn đứng ở đây sao? Vậy tức là cô đã tận mắt chứng kiến tên ô nhiễm giả kia? Thật may mắn! Triệu Dực gọi với sang: "Cô giáo, cô có thấy ô nhiễm giả đi đâu không?" Diệp Khương: "?" Cô giáo? Gọi cô sao? Ô nhiễm giả là cái gì? Cô khẽ lắc đầu, vì cô căn bản không biết cái gọi là "ô nhiễm giả" là gì cả. Không thấy sao? Triệu Dực hơi thất vọng trong lòng. Cũng đúng thôi, nếu thực sự giáp mặt với ô nhiễm giả, sao có thể vẫn bình an vô sự đứng đây được chứ, cái thân hình mỏng manh này gió thổi cũng bay mất! Anh ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói: "Không sao, không thấy cũng không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi." Rồi nghiêm túc dặn dò: "Cô ở phòng nào? Mau quay về phòng, đừng đi lung tung. Ở đây..." Hai chữ "nguy hiểm" còn chưa kịp nói ra thì điện thoại đã vang lên, là đội trưởng gọi đến hỏi tình hình bệnh viện. Triệu Dực ngừng cuộc trò chuyện, quay sang báo cáo tình hình qua điện thoại: "Có mấy y tá ngất xỉu, không có chuyện gì lớn. Tôi đang định kiểm tra các phòng bệnh. Ô nhiễm giả không thấy đâu cả, không cảm nhận được khí tức, chắc là đã chạy rồi. Trời ạ, đúng là biết chạy thật!" Vừa nhanh chóng báo cáo, anh ta vừa đi kiểm tra từng phòng bệnh. Trong các phòng, tất cả bệnh nhân đều rơi vào hôn mê do mức độ ô nhiễm nhẹ, không ngoại lệ. Sau khi kiểm tra xong phòng cuối cùng, vừa bước ra khỏi cửa phòng trở lại hành lang, anh ta đột nhiên khựng lại, nhớ ra một chuyện: cả tầng bệnh nhân và y tá đều đã ngất, vậy thì người làm công tác văn hóa kia sao vẫn còn tỉnh táo? Anh ta kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ lúc nãy nhưng ở đó, người kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Diệp Khương lúc này đang một mình đi ra khỏi bệnh viện. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi phòng bệnh. Thế giới bên ngoài bệnh viện có chút khác biệt so với tưởng tượng của cô, vô cùng yên tĩnh, tầm mắt cô nhìn đến đâu cũng không thấy một người qua lại. Cô đứng trước cổng bệnh viện vắng tanh không một bóng người, đưa mắt nhìn sang hai bên, cuối cùng chọn một con đường, không nhanh không chậm mà bước đi dọc theo lối đó.