Ô nhiễm giả: "..."
Nó nổi điên.
Gào lên một tiếng thê lương, nó bất ngờ giang cánh, lắc mạnh toàn thân sang trái rồi sang phải, định hất con người to gan này xuống khỏi lưng mình.
Nhưng cô gái kia cứ như thể mọc rễ trên lưng nó vậy.
Nó tức giận lao thẳng xuống đất, định đập cô thành thịt vụn. Đúng lúc đó, bốp, một cú đấm thẳng tắp dừng lại ngay trên đầu nó.
"Đừng phí thời gian nữa, bay đi." Giọng nói con người vang lên nhàn nhạt.
Cú đấm đó, đánh thẳng vào cái đầu trống rỗng của ô nhiễm giả.
Thế nhưng nó sao chịu khuất phục dễ dàng. Nó cố chấp nhào lộn bay loạn, cứ thế đâm loạn xạ!
Kết quả là, bốp! bốp! bốp! Hết cú đấm này đến cú đấm khác nện xuống, đầu nó vang ong ong.
"..."
Ô nhiễm giả cố chấp và tràn đầy ác ý rốt cuộc bị đấm cho ngoan ngoãn, ủ rũ dẫn theo cô gái bay về hướng vùng ngoại thành.
Gió đêm lướt bên tai, phong cảnh thành phố vùn vụt lùi lại phía sau. Diệp Khương – cô gái thành công "đi nhờ xe" tâm trạng tốt lên hẳn.
Bên kia, mấy dị năng giả vừa đuổi tới đường phố thì bị một đống ô nhiễm giả nằm vật vờ hai bên đường làm cho sững sờ.
"Vãi chưởng, sao mà nhiều ô nhiễm giả trọng thương thế này?"
"Cao nhân phương nào ra tay vậy?"
"Cái tên người chim đâu? Biến đi đâu rồi?"
Một dị năng giả cường hóa thị lực ngẩng đầu, nhìn thấy ô nhiễm giả đang bay xa xa, liền giơ tay chỉ: "Bên kia! Mau đến trang viên! Khoan đã! Má, con người chim đó tiến hóa rồi hả? Trên lưng hình như mọc thêm... một đống gì đó?"
Một đống kia chính là Diệp Khương.
Cô nhìn thấy trang viên phía dưới, liền đạp nhẹ lên lưng "tài xế" tốt bụng: "Tới rồi, cho tôi xuống chỗ này đi."
Ô nhiễm giả vốn đã bay đến mệt nhoài, bị cú giẫm đó liền lảo đảo rơi xuống, đâm thẳng vào hồ bơi phía sau trang viên.
Diệp Khương thấy tư thế tiếp đất không ổn, lập tức nhảy khỏi lưng nó, đáp xuống bờ hồ, không dính lấy một giọt nước.
Ùm!
Ô nhiễm giả rơi tõm xuống hồ bơi, hồi lâu không ngoi lên. Không phải nó chết đuối, mà là... nó không muốn lên, trốn luôn.
Diệp Khương chuẩn bị một lời cảm ơn chân thành, đứng bên bờ chờ nó lên.
Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh, cô cho rằng nó không có hứng thú nhận cảm ơn, bèn bỏ mặc nó rồi rời đi.
Cô đi vào trang viên từ cửa sau.
Cô vừa rời đi, ô nhiễm giả kia liền lặng lẽ thò đầu lên khỏi mặt nước, rụt rè lén lút, chẳng còn chút nào dáng vẻ cuồng vọng của một ô nhiễm giả cấp B+.