Chương 17

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Điềm Bính Miêu 26-10-2025 07:08:24

Trong phòng bệnh, TV đang chiếu hài kịch, diễn viên chính khoa trương mà cười nói ầm ĩ. Một người mặc áo bệnh nhân chăm chú xem, không chớp mắt, dường như không phát hiện trong phòng vừa xuất hiện thêm một người. Thấu Minh Nhân kiềm chế ác niệm muốn nhào tới giết người, ẩn hình, đi đến phía sau cô gái, âm thầm quan sát. Vừa mới lại gần, dù rõ ràng nó chưa hiện hình, cô gái đột nhiên quay đầu, nhìn đúng vị trí nó đang đứng, ánh mắt chuẩn xác đối diện nó như thể giữa họ không tồn tại bất kỳ vách ngăn nào. "..." "..." "Ăn kẹo không?" Cô gái hỏi nó. Kẹo? Một viên kẹo được đưa tới trước mặt nó, viên kẹo nhỏ xíu, được bao bởi lớp giấy gói óng ánh. Trong không trung xuất hiện một bàn tay trong suốt, rồi đến cánh tay, tứ chi, Thấu Minh Nhân lúc này mới từ từ hiện ra nguyên hình. Nó đưa tay nhận lấy viên kẹo, vô cùng cẩn thận, sợ chỉ lỡ tay một chút là đã làm viên kẹo mong manh ấy vỡ tan. Nó cúi hai hốc mắt trống rỗng nhìn viên kẹo một lúc lâu, rồi ăn. "Ngon không?" Cô gái hỏi. "..." Nó dường như hiểu vì sao mình lại chạy ra ngoài lúc đó, bởi vì con người này thỉnh thoảng nói ra những câu khiến tâm trạng nó trở nên kỳ lạ. Giống như bây giờ. Cơ thể lạnh lẽo của nó như bị ai chạm vào, cảm giác thật không thoải mái, bản năng muốn kháng cự nhưng lại có chút lưu luyến. Bên kia, cô gái không để ý tới nó nữa, cô bị chương trình TV thu hút. Thấu Minh Nhân nhìn cô, vài phút sau, thử thăm dò dịch lại gần bên cô, thấy cô không phản ứng gì thì ngồi xổm xuống cạnh cô, chỗ không đủ chật, nó liền co người lại thành một cục nhỏ. Nó mở to mắt, không hề chớp, nhìn chằm chằm cô. Con người ngồi trên chiếc giường bệnh chật hẹp, tựa lưng rời rạc vào đầu giường, bả vai khẽ lắc lư, tóc tai rối bù chẳng buồn chải chuốt. Cảnh tượng này rơi vào mắt Thấu Minh Nhân, nó càng nhìn thân thể càng cứng đờ thẳng tắp, trong đầu bất chợt hiện lên một mảnh ký ức rời rạc: trong căn phòng tối tăm, đang phát phim qua radio, nó lười nhác ngồi trên giường, mép giường và thùng rác đầy ắp các bao bì đồ ăn vặt. Tim nó đột nhiên nhảy dựng. Thấu Minh Nhân bật dậy: "bốp" một tiếng đóng TV từ xa không qua tiếp xúc. Diệp Khương đang xem TV rất vui vẻ thì bị cắt ngang giữa chừng. Cảm giác hạnh phúc bị cắt đứt đột ngột khiến mặt cô co giật, đôi mắt âm trầm sâu thẳm nhìn chằm chằm kẻ đã làm chuyện đó: "Bạn phòng bệnh bên, anh đang làm cái gì vậy?"