"Cô đến để giết tôi sao?"
Thân hình khổng lồ của kẻ bị ô nhiễm phát ra những âm thanh ầm ầm liên hồi.
So với nói chuyện, nó giống như đang dùng tiếng nước để bắt chước phát âm, giọng nói mơ hồ, còn vang vọng tiếng nước quẩn quanh.
Nhưng Diệp Khương nghe rất rõ.
Vẻ mặt cô khẽ biến đổi, trong mắt nổi lên một tia dao động. Cô hỏi ngược lại: "Anh muốn chết à?"
Phản ứng của đối phương như thể đang muốn nói rằng, nếu nó trả lời "Đúng vậy", thì ngay giây sau đó, cô sẽ lập tức ra tay giúp nó hoàn thành ước nguyện vì cô luôn thấy niềm vui trong việc giúp đỡ người khác như vậy.
Kẻ bị ô nhiễm: "..."
Con mắt trái u uất của nó như thu lại một chút, bên này giảm thì bên kia lại tăng, con mắt phải đầy ác niệm bỗng chốc như lửa gặp chất dẫn cháy mà bùng lên dữ dội.
Hận thù, thất vọng, mất mát và giận dữ tuôn trào từ phía cảm xúc tiêu cực, mang theo ác ý đen đặc bao trùm.
"Cả cô cũng muốn tôi chết."
"Ngay cả cô cũng muốn tôi chết."
Nó gào lên trong cơn giận dữ, như thể tiếng hét đó vang lên từ một quả cầu nước, mang theo sự đè nén khiến người ta khó thở.
"Chỉ có một cơ hội để tồn tại, không ai chọn tôi cả."
"Tôi rất đau, tôi cũng muốn sống."
"Chỉ có thể sống một người, chỉ có thể sống một người."
"Tôi chưa từng nằm trong bất kỳ sự lựa chọn nào."
"Sống một người, sống một người."
"Tôi muốn sống."
"Bởi vì tôi không đủ xuất sắc nên không được quyền tồn tại."
"Chỉ những người xuất sắc mới được chọn."
"Không ai từng nói cho tôi biết, ngay từ đầu đã không ai nói điều kiện để được tồn tại."
"Không đúng, sai rồi..."
Kẻ bị ô nhiễm lặp đi lặp lại những lời đầy giận dữ của nó.
Dòng ô nhiễm chảy trên những bậc thang bằng ngọc trắng dường như cũng bị cảm xúc của nó ảnh hưởng, không ngừng cuộn trào.
"Sai rồi..."
"Sai rồi..."
Nó cứ nhắc mãi, như thể đang rơi vào một trạng thái hỗn loạn.
Đột nhiên, nó ngẩng đầu lên, hai hốc mắt to lớn nhìn chằm chằm vào Diệp Khương như thể cô chính là cha, là anh của nó.
Giọng nó đầy căm hận: "Các người trước nay chỉ xem tôi như một bộ phận bị lỗi, tôi bệnh rồi thì các người ghét bỏ tôi vì tôi vô dụng!"
Trong căn phòng bệnh sang trọng, anh ta nằm trên giường bệnh, đau đớn đến mức không chịu nổi, lăn lộn, cuối cùng vô tình rơi khỏi giường.
Một đôi chân xuất hiện trước mắt anh ta. Anh ta ngước lên theo đôi chân ấy, ánh mắt chạm phải một đôi mắt lạnh lùng thờ ơ.