Triệu Dực ho một tiếng, giải thích: "Làm nhiệm vụ bị thương nhẹ thôi."
Người thường nghe vậy thì chắc sẽ hiểu anh ta là nhân viên ngoại vụ của Cục Dị Khống và Triệu Dực cũng đương nhiên nghĩ rằng người bệnh kia hiểu điều đó.
Tầng này hình như đúng là không có chuyện gì, cảm giác kỳ lạ vừa rồi chắc chỉ là ảo giác.
Nhưng để chắc chắn, Triệu Dực vẫn dặn người bệnh: "Nếu có chuyện gì thì chạy ngay xuống tầng dưới, tôi ở phòng bệnh 211 dưới tầng."
Diệp Khương nhìn người bạn cùng tầng bị què chân lết xe lăn vào thang máy đi xuống, nghiêng đầu một chút rồi ôm chồng thư bước về phía phòng bên cạnh.
Phòng bên không có ai, cô đặt thư trước cửa phòng.
Cuối cùng cô cũng nhận ra, chồng thư này là do người bệnh phòng bên "tiện tay" lấy từ các bác sĩ trong bệnh viện.
Cô muốn nói rõ với bạn cùng phòng, rằng mình hoàn toàn không có ý định ăn trộm thư để tự luyện thành thi sĩ.
Nếu nhất định phải khen cô ở điểm nào, thì đó chính là: Biết nằm im, rất tốt.
"Người làm nghề văn chương" được tút lại từ đầu đến chân nhưng vẫn rất bình thường.
Diệp Khương vừa ra khỏi phòng và không định quay lại ngay, hôm nay trên TV chẳng có gì đáng xem, toàn là quảng cáo mà cô lại rất ghét quảng cáo, cứ đến giờ quảng cáo là lại ngồi ngẩn ra.
Cô đi loanh quanh trên tầng lầu, đến cuối hành lang thì thấy mấy y tá ở trạm y tá đang tán gẫu, không biết đang nói chuyện gì mà vẻ mặt đầy căng thẳng, giọng nói cũng cố nén xuống thật thấp.
Diệp Khương không cố ý nghe trộm, chỉ liếc mắt một cái, không thấy cô y tá hay đến phòng cô kiểm tra vào sáng tối như mọi khi. Cô chỉ quen mỗi người đó, cô y tá tên Đinh Tuyên, sáng nay còn cho cô kẹo.
Nói đến kẹo, khóe mắt Diệp Khương liếc qua, thấy trên quầy ở trạm y tá có một cái khay đựng trái cây, trong đó bày mấy viên kẹo được gói rất quen mắt, nhìn lấp lánh.
Là bác sĩ Lâm tặng kẹo mừng à?
Diệp Khương nhìn chằm chằm mấy viên kẹo ấy, muốn chạy qua lấy một viên, nhưng lại nhớ tới chuyện cô y tá Đinh từng dạy cách cư xử, cô dừng ý định đó lại.
Nghĩ một lát, cô bước tới hỏi y tá trực trạm: "Bác sĩ Lâm đang ở đâu vậy?"
Cô định khi gặp được bác sĩ Lâm – người vừa kết hôn thì sẽ chúc mừng, như vậy không chừng có thể được tặng kẹo.
Cô nghĩ như vậy, nhưng không ai trả lời câu hỏi của cô.
Cô chớp chớp mắt, nhấn mạnh giọng hơn: "Xin hỏi..."
"Trời ạ, làm tôi giật cả mình!"