Cô quan tâm hỏi: "Vậy anh bị bệnh gì?"
Thấu Minh Nhân: "..."
Nó bị bệnh gì?
Người bị ô nhiễm trí tuệ rất thấp, sau khi bị nhiễm thì chỉ còn lại ác niệm với con người, bản năng khao khát giết chóc.
Nhưng giờ phút này gặp phải con người kì quái kia, Thấu Minh Nhân quá hoảng sợ, bị ép bật ra chút lý trí, trong đầu hiện lên vài mảnh ký ức rời rạc.
Trong một phòng bệnh tư nhân xa hoa, nó nằm trên giường bệnh, giãy giụa rên rỉ trong đau đớn. Một lúc sau, nó vô ý lăn xuống đất.
Một đôi chân xuất hiện trước mặt nó. Nó theo đôi chân ấy nhìn lên, là một đôi mắt lạnh băng, vô cảm.
Có người vẫn luôn đứng cạnh giường, thản nhiên nhìn nó giãy giụa trong đau khổ.
Á!
Thấu Minh Nhân bừng tỉnh, hoảng loạn viết chữ, nét chữ cong cong xiêu vẹo.
[Tôi... tôi có vẻ đã quên mất nhưng tôi thực sự bị bệnh rất nặng... tôi... tôi không muốn chết. ]
Diệp Khương trầm mặc.
Cô nói: "Vậy thì... hãy sống cho tử tế."
Sống... cho tử tế?
Thấu Minh Nhân ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng đờ đẫn nhìn cô.
Diệp Khương nhìn dòng nước trong hành lang, hơi nhíu mày: "Lại nghịch nước nữa à?"
Thấu Minh Nhân thu hồi toàn bộ nước, lần này không phải vì sợ, mà là vì một lý do khác.
Nó rút nước lại "vèo" một tiếng, cùng lúc đó bản thân nó cũng biến mất khỏi phòng bệnh.
Hành lang trở lại bình thường.
Diệp Khương bóp viên kẹo trong tay, suýt nữa quên hỏi bạn phòng bệnh bên có ăn kẹo không.
"Lần sau hỏi vậy."
Diệp Khương đi về phía y tá. Cô y tá cao gầy đang hoảng loạn chưa nguôi, mồ hôi đẫm mặt, dựa vào tường thở dốc.
"Cái này... chuyện gì vậy?"
Diệp Khương bước tới chỗ cô ấy, nói: "Là bạn phòng bệnh ở phòng bên cạnh."
Y tá: "..."
Diệp Khương nói: "Có người thấy không khỏe, muốn nhờ cô xem giúp một chút."
Nói đến đây, cô lại nhớ ra người bạn chung phòng bệnh kia đã rời đi, liền bổ sung: "Nhưng chắc là tạm hoãn lại rồi, vì anh ta ra ngoài đi dạo rồi."
Y tá: "..."
Cô ấy há miệng, nghẹn lời không thốt nên câu.
Bạn chung phòng bệnh?
Đó là... ô nhiễm giả sao?
Y tá ôm ngực, lẩm bẩm: "Tôi đi gọi điện thông báo."
Diệp Khương không nghe rõ cô ấy gọi cho ai, chỉ nghĩ là đang báo cho bác sĩ. Cô cảm thấy tình trạng của bạn chung phòng bệnh có lẽ nên để bác sĩ kiểm tra.
Diệp Khương nhìn y tá rời đi, cô không đi theo. Những việc chuyên môn thì nên để người có chuyên môn xử lý, còn cô thì... quay lại xem TV thôi.
Bên ngoài bệnh viện, Thấu Minh Nhân giấu đi thân thể, bay nhanh qua đám người, lướt xuyên giữa phố xá.