Chương 41

Khi Mẹ Cá Mặn Của Quái Vật Chỉ Là Người Thường

Điềm Bính Miêu 26-10-2025 07:08:22

Nhưng lần này âm thanh nhỏ xíu, yếu ớt như tiếng muỗi, vừa niệm vừa lén liếc nhìn Diệp Khương, ánh mắt không còn căm phẫn mà ngốc nghếch nhiều hơn. Giống như người bạn cùng phòng trước kia vậy. Diệp Khương vừa lòng thu tay về. Mất đi hình dạng khổng lồ, ô nhiễm tụ lại cũng ít đi. Lý trí của ô nhiễm giả dường như cũng từ từ trở về. Diệp Khương rũ mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm nó. Ô nhiễm giả rùng mình, bị ánh mắt cô dọa đến lắp bắp: "Ách... tôi... tôi căm, căm hận..." Diệp Khương nhìn chằm chằm nó, cắt ngang lời: "Bao giờ thì anh định trả thư?" "Hả?" Ô nhiễm giả ngớ người, thư gì cơ? Diệp Khương nói: "Thư mà anh gửi cho tôi là anh trộm từ bệnh viện ra đúng không? Anh bỏ trốn là muốn để tôi gánh thay trách nhiệm à?" Ô nhiễm giả nghẹn họng, đầu óc đang bị hàng tá chuyện vặt vãnh chiếm hết chỗ, chẳng còn tâm trí lo KPI hay nhiệm vụ gì nữa. "Tôi không nghĩ vậy mà, tôi... tôi sẽ mang trả ngay khi về." Nó đội bọt nước trên đầu, ra sức phủ nhận rằng mình có ác ý. Nhưng mà... "Cô thật sự không muốn làm nhà thơ sao?" Nó lấy hết dũng khí để hỏi. Diệp Khương: "..." "Nhà toán học cũng được, hay nhạc sĩ cũng được? Tôi có thể giúp cô đổi thể loại." Ô nhiễm giả thì thầm, có phần nghiêm túc khuyên nhủ: "Dù sao cũng nên có chí hướng một chút." Tuy rằng giờ nó đã hiểu việc cha mình bỏ rơi không phải vì nó vô dụng, nhưng sau mọi chuyện, nó vẫn cảm thấy: đã tồn tại thì phải cố gắng sống cho ra hồn, phải vươn lên, trở thành người có ích. Mạng sống quý giá như thế, nhất định phải sống cho xứng đáng. Diệp Khương: "..." Mặt cô không chút biểu cảm. Ô nhiễm giả: "..." Diệp Khương: "..." Cả hai mắt trừng mắt, chẳng ai thuyết phục được ai. Trong khoảng lặng ấy, Diệp Khương bỗng mở miệng: "Giờ còn hận không?" Ô nhiễm giả sững người. Cô gái trước mặt nhìn nó, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt dõi thẳng vào nó, hỏi một sinh vật khác loài: "Hiện tại, anh còn hận nữa không?" Giống như nó được quan tâm vậy. Giống như một người bình thường, hoàn toàn đối lập với nó lại quan tâm đến suy nghĩ của nó. Ô nhiễm giả: "..." Cái con người này đúng là kỳ quặc, thi thoảng lại nói ra vài câu khiến nó thấy trong lòng ngổn ngang, không biết gọi cảm giác này là gì. Nó khẽ lắc đầu: "Chuyện đã qua rồi." Diệp Khương liếc nhìn nó một cái, nói: "Tâm tư anh nặng quá, sống vậy thì bệnh sao mà khỏi được? Không phải muốn sống cho đàng hoàng sao? Vậy thì dẹp hết mấy suy nghĩ kia đi, yên tâm dưỡng bệnh." Ô nhiễm giả: "..." Cảm giác này là gì vậy?