Diệp Khương muốn học theo cô ấy mà cười lại một cái, khóe môi khẽ giật giật, cảm thấy là lạ, không sao cười nổi.
Cô đưa tay sờ mặt mình, lúc này mới phát hiện ra một chuyện.
Hình như... mặt cô hơi đen thì phải.
Cô ngây người không cảm xúc mà suy nghĩ.
Dư Thanh Nghi đi rồi, Diệp Khương ngẩn người thêm một lúc nữa, định bật TV lên xem phim nhưng chỉ xem được một lát lại thấy không thú vị nên tắt đi.
Cô nằm ngửa ra, hai tay gối sau đầu, đầu óc toàn là hình ảnh của người bạn kia.
Những vết dơ trên người Dư Thanh Nghi cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô, không xua đi được.
"Ô."
"Hu hu."
Không biết từ khi nào, phòng bên cạnh lại bắt đầu phát phim bi kịch, tiếng khóc đau đớn thấu tim gan làm Diệp Khương bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cô cau mày, xoay người xuống giường, tự mình qua đó nói chuyện.
Không biết từ bao giờ hành lang trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, đèn trên trần nhấp nháy bất thường, có vẻ bị như bị chập điện.
Diệp Khương vờ như không thấy gì, đi thẳng tới phòng bệnh bên cạnh.
Càng đến gần, cái lạnh từ lòng bàn chân lan lên, cứ như phía trước không phải là phòng bệnh mà là nhà xác.
Tiếng khóc càng lúc càng to, đầy nghẹn ngào đau thương, kỹ thuật diễn của diễn viên hình như hơi quá đà.
Cộc cộc.
Diệp Khương gõ cửa, phát hiện cửa không khóa, chỉ khẽ gõ đã cửa hé ra một khe hở, từ trong khe ấy bóng tối như tràn ra, lạnh buốt đến thấu xương.
Vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, Diệp Khương đẩy cửa ra thêm chút nữa.
Ngay khoảnh khắc ấy, đèn trong phòng sáng lên, bố cục xa hoa bên trong hiện rõ mồn một.
Đây là một phòng bệnh VIP.
So với phòng của Diệp Khương thì rộng hơn nhiều, giường bệnh là loại lớn và êm ái, trong phòng có đầy đủ sofa, tủ lạnh cùng nhiều thiết bị khác, còn có một chiếc TV treo tường to gần như chiếm hết cả bức vách.
Nhìn thấy cái TV hoành tráng ấy, Diệp Khương - người cũng mê xem phim bất giác nảy sinh một tia ghen tỵ.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ, cái TV to như thế lại không hề bật, trong phòng bệnh cũng chẳng có bệnh nhân đang xem, chỉ có tiếng khóc thê lương vang vọng mãi không thôi.
Dưới chân... lại có chút ẩm ướt.
Diệp Khương cúi đầu nhìn xuống, phát hiện không biết từ đâu có nước chảy ra, đọng lại bên chân cô, ngập qua cả mắt cá chân.
Cô nhấc một chân lên, lắc lắc nước đọng trên dép.
Tí tách.
Những giọt nước văng xuống nền phòng bệnh bóng loáng, giống như rơi xuống mặt hồ, vang lên tiếng lách tách trong trẻo.