Ở đầu hành lang, bạn phòng bệnh bên của cô bỗng dưng xuất hiện ở đó, đứng từ xa nhìn cô qua hai hốc mắt đen ngòm.
Rồi người bạn cùng phòng xoay người rời đi.
Như thể vội vã nói lời tạm biệt.
Luồng khí lạnh rút lui, không gian trở lại bình thường.
Đèn trần thôi nhấp nháy, mặt đất khô ráo trở lại, chỉ còn vài vệt nước kéo dài dần tan ra trên sàn hành lang, tạo thành vài dòng chữ đang dần biến mất: [Tôi nhớ ra rồi. ]
[Tôi phải đi. ]
Những vệt nước cũng nhanh chóng biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Dưới lầu phòng bệnh 211, Triệu Dực vừa mới nằm xuống giường, còn chưa kịp lấy điện thoại ra chơi game để thư giãn một chút thì một luồng khí lạnh dữ dội đã ập tới bao lấy anh ta. Luồng khí ấy nặng nề và sắc bén như kim châm đâm thẳng vào đầu.
Đây là...
Anh ta lập tức ngồi bật dậy như cá chép quẫy, mười ngón tay bay lượn, nhanh chóng gửi tin nhắn cho đội trưởng: [Tôi đang ở bệnh viện!]
Rồi anh ta nhảy khỏi giường, tháo băng gạc trên tay xuống, lập tức chạy thẳng lên lầu trên.
Không phải ảo giác, tên ô nhiễm giả kia vừa rồi chắc chắn đã xuất hiện!
Lên đến nơi, hơi thở kia đã biến mất, vài y tá nằm la liệt dưới đất, người thì cong queo, kẻ thì gục úp, trông vô cùng thảm hại. Trong lòng hắn lạnh ngắt, nhanh chóng chạy lại kiểm tra.
Chỉ là ngất xỉu.
Trái tim anh ta rơi lại vào lồng ngực, máu trong người từ từ ấm lên trở lại.
Anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái, thứ ô nhiễm giả đáng sợ kia xuất hiện tại thành phố A này... nó...
Nó dường như vẫn còn giữ lại một chút lý trí.
Chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Quá kỳ lạ.
Ô nhiễm giả không có lý trí, bởi vì ngay khoảnh khắc chúng bị ô nhiễm biến thành ô nhiễm giả, não bộ đã chết hoàn toàn, chỉ còn lại sát ý và ác niệm đối với loài người.
Nhưng tên ô nhiễm giả này là sao? Rõ ràng có thể dễ dàng lấy mạng anh ta, vậy mà lại bỏ qua. Rõ ràng anh ta lúc đó chẳng khác nào một con dê chờ làm thịt, vậy mà nó lại không giết mấy y tá kia, chỉ khiến họ ngất đi.
Rõ ràng họ chỉ là một đám người thường không có khả năng phản kháng, so với các ô nhiễm giả khác, ô nhiễm giả cấp A này quả thật... quá nhân từ, giống như nó vẫn còn lý trí vậy.
Làm gì có loại ô nhiễm giả như thế? Có sao?
Trong lòng anh ta dậy sóng.
Nhưng hiện giờ không phải lúc để anh ta từ từ suy nghĩ. Anh ta còn phải kiểm tra xem có ai khác bị hại không và cũng phải truy tìm tung tích tên ô nhiễm giả kia đã chạy đi đâu!
Nghĩ vậy, anh ta đứng dậy, chuyển mục tiêu sang các phòng bệnh dọc hành lang.