Không nghĩ ra, cô ấy lắc đầu không nghĩ nữa.
Không lâu sau khi y tá đi, Diệp Khương đi sang phòng bên cạnh. Hai ngày nay cô đều ở chỗ bạn phòng bệnh bên cạnh xem TV.
Bước vào, người bạn phòng bệnh bên đã dẹt mỏng ra, nằm ườn trên ghế sofa, toàn thân không còn chút sinh khí.
Diệp Khương không để ý chút nào đến người bạn phòng bệnh bên, tự động tìm một chỗ ngồi xuống, mở TV, tìm chương trình.
Cô đã quen với trạng thái dở sống dở chết của người bạn cùng phòng bệnh này. Hai ngày nay nó đều như vậy.
"Ai."
"Ai ai."
Bạn phòng bệnh bên thở ngắn than dài.
Diệp Khương: "..."
Cô quay đầu nhìn sang: "Câm miệng."
Việc đó ảnh hưởng đến việc cô xem kịch.
Bạn phòng bệnh bên lộc cộc lộc cộc.
Thân thể mỏng như lát cắt của nó trượt từ lưng ghế xuống, trượt đến bên cạnh Diệp Khương, nhìn chằm chằm cô.
"Cô cho tôi một chút lời khuyên đi." Nó nói nhỏ.
Diệp Khương: "..."
Cô thầm thở dài trong lòng: "Anh muốn lời khuyên gì?"
Thấu Minh Nhân từ trạng thái 2D khôi phục thành 3D, trong hai hốc mắt không thấy ác ý mà chỉ có phiền não: "Tôi muốn tìm việc làm, nhưng không biết tôi có thể làm gì."
Nó nói: "Tôi muốn kiếm tiền."
Điều này liên quan đến vùng kiến thức trống của Diệp Khương, cô nghi hoặc: "Kiếm tiền?"
Tiền là gì?
Diệp Khương không có nhiều kiến thức thông thường, nhưng kỳ lạ là cô không hoàn toàn thiếu kiến thức.
Cô thường xuyên thiếu kiến thức ở những chỗ bất ngờ và kiếm tiền tình cờ không nằm trong phạm vi kiến thức thông thường của cô.
Bạn phòng bệnh bên thở dài: "Cha tôi đã chết, anh tôi đã chết. Theo lý mà nói, mặc dù tôi là con ngoài giá thú nhưng người nhà đều chết hết, sao cũng phải đến lượt tôi kế thừa di sản chứ."
Thế nhưng, nó đi ra ngoài một chuyến, phát hiện nhà họ Chu đang bị điều tra, gia sản khổng lồ đều bị tịch thu.
Nó u buồn nói: "Tôi không có tiền."
Diệp Khương hỏi: "Đòi tiền có ích lợi gì?"
Thấu Minh Nhân: "???"
Nó kích động lên: "Tiền có ích lợi gì á? Có ích lợi lớn chứ! Ăn cơm phải tốn tiền, mặc quần áo phải tốn tiền, mua đồ tôi thích phải tốn tiền, đi chơi cũng phải tốn tiền, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, ăn mặc ngủ nghỉ, mọi thứ đều phải tiêu tiền! Không có tiền thì làm sao được?"
Mặc dù nó biến thành bộ dạng này thì không cần phải lo lắng chuyện ăn mặc ngủ nghỉ, nhưng nó muốn thành tài mà.
Diệp Khương không cho nó trộm sách, nó phải kiếm tiền mua sách thôi!
Diệp Khương càng nghe càng nhíu mày, thân thể từ từ ngồi thẳng dậy.
Thì ra là thế.
Vẻ mặt lạnh lùng của cô hiện lên một tia nghiêm túc. Xem ra, tiền quả thật là thứ không thể thiếu.