Cô y tá gần nhất đột nhiên ngẩng đầu, tay đập vào ngực vì bị dọa: "Cô đến từ khi nào vậy, sao đi đứng chẳng có tiếng động gì thế?"
Mấy cô y tá khác cũng lần lượt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Diệp Khương – vừa rồi không ai phát hiện ra cô đã đến gần.
Một cô y tá nhận ra Diệp Khương: "À, là bệnh nhân giường 312."
Cô ấy cười, đánh giá Diệp Khương từ trên xuống dưới: "Cô có thể ra ngoài đi lại rồi à? Tốt quá, hồi phục không tệ đâu, chắc sắp được xuất viện rồi."
Rồi lại nói: "Cô có một người bạn rất tốt, ba năm qua ngày nào cô ấy cũng đến thăm cô, tôi không tưởng tượng nổi nếu cô không tỉnh lại thì cô ấy sẽ đau lòng đến thế nào nữa."
Chuyện về cô bệnh nhân sống thực vật ở phòng chăm sóc đặc biệt và người bạn tốt luôn ở bên cạnh đã nổi tiếng khắp bệnh viện.
Giờ thấy chính người trong câu chuyện, y tá không kìm được cảm xúc, bắt đầu kể lể. Mấy người còn lại cũng ào ào phụ họa theo.
Cũng may không ai lơ là Diệp Khương, có người hỏi lý do cô đến đây, nghe cô hỏi trong bệnh viện có một bác sĩ họ Lâm không, một y tá tỏ ra ngạc nhiên rồi hỏi lại: "Bác sĩ Lâm?"
Cô ấy dường như không hiểu vì sao Diệp Khương lại nhắc tới vị bác sĩ này, đang định nói gì đó thì đèn ở trạm y tá bỗng nhiên nhấp nháy, bóng đèn phát ra tiếng rít nhẹ.
Mấy cô y tá giật mình, ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên trần.
Một luồng khí lạnh bất chợt ập tới, không gian xung quanh như vặn vẹo, tường và sàn giống như mặt nước đang lay động méo mó.
"A!" Mấy cô y tá không đứng vững, phải vịn lấy nhau, hoảng hốt kêu lên: "Chuyện gì vậy? Có chuyện gì thế này?"
Các y tá bị mặt sàn đang biến dạng làm cho hỗn loạn, người thì loạng choạng, người thì bắt đầu phát ra tiếng nôn ọe, liên tiếp từng đợt.
Chỉ riêng Diệp Khương là vẫn đứng vững, như thể cô không ở cùng một không gian với họ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tí tách.
Nước bắt đầu nhỏ xuống từ trần nhà.
Tí tách.
Từng giọt nước rơi xuống như mưa nhẹ.
Có một cô y tá đưa tay muốn với lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhưng mới đưa tay được nửa chừng thì tay cô ấy mềm nhũn, rồi cả người ngã quỵ xuống đất như một cái túi vải bị rút hết ruột.
Một người ngã xuống, những người còn lại cũng lần lượt đổ xuống theo.
Diệp Khương nghiêng đầu, không hiểu tại sao các y tá lại ngã xuống hết như thế, cô đang định đến xem tình hình của họ thì bất ngờ tầm mắt chuyển sang hành lang.