Chương 32: Quyết định của Thiếu tá Shrieffen

Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Constantine Bá Tước 22-10-2025 22:40:21

Thiếu tá Shrieffen cau mày nhìn đám lính bại trận lủi thủi rút ra từ màn khói trắng còn chưa tan hết. Xe tăng của quân Prosen đều được trang bị máy vô tuyến, vì vậy hắn đã nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của tổ lái bốn chiếc xe tăng cuối cùng. "Kẻ địch ở phía sau! Ngay sau lưng chúng ta!" "Chúng ta sẽ bọc đánh nó!" "Nó biến mất rồi!" "Xe 187! Xe 187 có nghe rõ không?" "Toàn viên chú ý, chỉ còn lại chúng ta!"... Sau đó thì không còn tin tức gì nữa, rõ ràng toàn bộ lực lượng tấn công đã bị tiêu diệt. Nghe như thể có một chiếc xe tăng địch đã vòng ra sau lưng đánh úp? Kẻ địch cũng có những tay lính tăng dày dạn kinh nghiệm như vậy sao? Lúc này, trong kênh vô tuyến, Huffman, át chủ bài số một dưới quyền Thiếu tá Shrieffen, lên tiếng: "Thưa Thiếu tá, hãy phát động một đợt tấn công nữa đi! Tôi sẽ xử lý tên át chủ bài của địch!" "Không," Shrieffen lạnh lùng từ chối,"xe tăng số Ba không phù hợp để yểm trợ bộ binh tác chiến, đạn nổ 50 ly có uy lực quá nhỏ, không phát huy nhiều tác dụng với những thôn trang có nhiều công trình gạch đá thế này." "Nhưng mà..." "Cậu muốn nếm thử bom xăng của địch à?" Đại đội thiết giáp số Hai đã báo cáo rằng kẻ địch sử dụng bom xăng trên diện rộng. Trong thôn, mỗi một tòa nhà từ hai tầng trở lên đều là mối nguy hiểm chết người đối với xe tăng. Không đúng, nếu bộ binh yểm trợ bị hỏa lực cắt đứt, thì bất kỳ công trình nào cũng đều là mối nguy hiểm chết người đối với xe tăng. Nhóm quân của Shrieffen ban đầu được phối thuộc hai đại đội xe tăng số Bốn, nhưng trong mấy ngày tác chiến vừa qua đã tổn thất một nửa — phần lớn là do hỏng hóc máy móc nên buộc phải tạm thời bỏ lại. Hệ thống bánh chịu lực xếp xen kẽ, niềm tự hào của nền công nghiệp Đế quốc, đã bộc lộ nhiều vấn đề trong chiến dịch Carolingian, và tình trạng đường sá tồi tệ của Đế quốc Aant càng làm trầm trọng thêm những thiếu sót đó. Ngay trong trận chiến vừa rồi, nhóm quân của Shrieffen đã mất toàn bộ xe tăng số Bốn, chỉ còn lại những chiếc xe tăng số Ba vốn được thiết kế để đối phó với xe tăng địch. Ngoài ra, tổn thất về bộ binh và xe bọc thép bán xích cũng rất đáng lo ngại. Nhiệm vụ của nhóm quân Shrieffen là nhanh chóng xuyên qua những khu vực không được phòng bị hoặc phòng bị yếu của địch, nhằm gây rối loạn cho việc triển khai của chúng. Tuy nhiên, Thiếu tá Shrieffen cũng không có ý định từ bỏ cuộc tấn công. Hắn quay đầu nhìn về phía tham mưu pháo binh: "Đội súng cối của chúng ta còn bao nhiêu đạn nổ?" "Mỗi khẩu còn mười quả, thưa Thiếu tá." Viên tham mưu luôn cung kính trả lời. Shrieffen nhếch miệng: "Thế còn đạn khói?" "Mỗi khẩu chỉ còn hai quả." Shrieffen suy nghĩ vài giây, rồi lại hỏi: "Trung đoàn Bộ binh Cơ giới 351 ở phía sau chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?" Tham mưu trưởng nhún vai: "Còn tùy vào tình hình kẹt xe. Nếu không quá tắc nghẽn thì chiều nay sẽ đến. Thực tế, rất nhiều người đã tưởng rằng đội quân đi qua chúng ta lúc nửa đêm chính là Trung đoàn 351." Trung đoàn 351 cũng là đơn vị được tăng cường cho Shrieffen, nhưng vì muốn đẩy nhanh tốc độ tấn công, Shrieffen đã bỏ lại đơn vị có mức độ cơ giới hóa thấp hơn này ở phía sau. Trung đoàn 351 được trang bị pháo bộ binh 75 ly kiểu 18, loại pháo này có thể bắn đạn nổ, bù đắp hiệu quả cho sự thiếu hụt xe tăng yểm trợ bộ binh. Đồng thời, đây là một loại pháo có thể bắn cầu vồng, dùng hỏa lực gián tiếp để bao trùm, phá hủy sinh lực và công sự của địch. Ngoài ra, Trung đoàn 351 còn có công binh chiến đấu, súng phun lửa và thuốc nổ của họ cũng có thể khiến kẻ địch phải nếm mùi. Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Shrieffen đưa ra quyết định: "Tập hợp lại đám lính bại trận, tìm hiểu rõ tình hình bên trong, bao gồm cách bố trí phòng ngự và phân bổ hỏa lực của địch. Tuyển chọn tình nguyện viên từ đám lính này để dẫn đường cho đợt tấn công tiếp theo." Trong kênh vô tuyến, Huffman hỏi với giọng tiếc nuối: "Chúng ta không tấn công nữa sao?" "Đương nhiên là phải tiếp tục tấn công, nhưng phải đợi đến khi chúng ta nắm chắc phần thắng hơn. Ít nhất cũng phải chờ xe tiếp tế đến bổ sung đạn dược cho đội súng cối." Shrieffen nói xong lại trấn an Huffman một câu: "Đừng nóng vội, át chủ bài của địch chắc chắn sẽ giao cho cậu đối phó." Nói rồi hắn ngắt kết nối vô tuyến, lẩm bẩm: "Thật là gặp quỷ, Haute Penier cũng không phải là một thôn trang quan trọng gì, tại sao lại có sự kháng cự ngoan cường như vậy?" Tham mưu trưởng: "Có thể là quê hương của một quý tộc nào đó, nên họ đang yểm trợ để di dời tài sản? Cái dân tộc hạ đẳng này chỉ có thể bộc phát sức chiến đấu vì mấy chuyện vặt vãnh như vậy thôi." Shrieffen: "Hừ. Nhưng không thể không thừa nhận, viên chỉ huy của địch làm rất tốt, hẳn là đã học lén được vài thứ trong quá trình giao lưu với quân ta." Trước khi Đế quốc Prosen xé bỏ hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, giới quý tộc hai nước có khá nhiều giao hảo, đương nhiên cũng bao gồm cả cánh quân sự. Sau thất bại trong Chiến tranh Mùa đông, Đế quốc Aant còn cử một vài sĩ quan thực tập đến Prosen để học hỏi. Biết đâu viên chỉ huy trận phòng ngự ở Haute Penier chính là một trong số những sĩ quan thực tập đó. Shrieffen tự tin nghĩ. ———— Khi Lyudmila chạy đến cửa bệnh viện, nàng bắt gặp Tu Sĩ Truyền Tin Tô Phương Batuwendusu. Cả hai đều dừng bước, nhìn nhau. Tô Phương: "À, cô đến thăm anh ấy à?" "Cô cũng vậy sao?" "Tôi... nhận được tin tức mới, nên đến báo cáo cho sĩ quan chỉ huy cao nhất." Lyudmila: "À. Vậy chúng ta vào chung nhé. Có biết anh ấy ở giường bệnh nào không?" "Anh ấy là chỉ huy mà, chắc chắn là ở giường có điều kiện tốt nhất rồi." Tô Phương nói xong liền dẫn đầu bước vào bệnh viện, rồi lập tức bị mùi máu tanh nồng nặc xộc lên khiến nàng phải cau mày. Trên chiếc giường bệnh gần cửa, một ca cưa chi đang diễn ra. Vị bác sĩ hói đầu hô lớn: "Cố chịu một chút! Không có thuốc tê đâu! Cắn chặt răng vào! Nếu không sẽ cắn đứt lưỡi đấy!" Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, nhưng vì người bệnh đang cắn chặt răng, nên tiếng kêu nghe như bị một lớp vải dày che đi. Tô Phương liếc mắt nhìn cái thùng bên cạnh bàn mổ, bên trong chứa đầy những cánh tay, cẳng chân đã bị cưa đứt. Nàng che miệng lại, cố gắng để mình không nôn ra. Lúc này, một nữ y tá cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước mặt Tô Phương: "Hai vị tiểu thư đến đây làm gì? Tôi thấy tay chân các cô vẫn còn nguyên vẹn, không giống như cần băng bó nhỉ?" Lyudmila dù sao cũng đã ra tiền tuyến, đã từng thấy người chết, nên bình tĩnh hơn Tô Phương rất nhiều. Nàng lớn tiếng trả lời: "Chúng tôi tìm Bá tước Rokosov!" "Bên kia!" Nữ y tá chỉ tay về phía cửa bên cạnh. Tô Phương như chạy trốn mà lao đi, kết quả vừa vào cửa đã thấy một nữ y tá khác đang thay băng gạc dính đầy máu. Tấm băng gạc đã hoàn toàn không nhìn ra màu sắc ban đầu, trông như vừa được vớt lên từ một vũng máu. Nữ y tá không ngẩng đầu lên, nói: "Bá tước ở bên trong." Tô Phương gật đầu, vội vã đi vào căn phòng phía trong. Bá tước Rokosov đang nằm trên chiếc giường bệnh cạnh cửa sổ, viện trưởng bệnh viện dã chiến đứng ngay bên cạnh. Lyudmila bước lên trước một bước, hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?" Viện trưởng: "Căng thẳng cộng với sốt cao khiến ngài ấy đổ mồ hôi quá nhiều, dẫn đến mất nước nghiêm trọng và bị sốc. Chúng tôi đã truyền dịch để bù nước và dùng một ít thuốc hạ sốt, sẽ không có gì đáng ngại." Hai cô gái đều thở phào nhẹ nhõm, rồi liếc nhìn nhau. Tô Phương đột nhiên nhớ ra mình còn có nhiệm vụ, vội vàng hỏi: "Khi nào anh ấy có thể tỉnh lại? Tôi có tin tức mới nhất từ ban hợp xướng Agsukov." Viện trưởng: "Ngài ấy không bị thương, nhưng cơn sốt cao khiến ngài ấy hôn mê, thời gian tỉnh lại còn tùy vào thể trạng mỗi người. Tôi không thể nói chắc cho cô được. Tin tức có quan trọng lắm không?" Tô Phương dang hai tay ra: "Cái này... chỉ là một vài bản tin về các trận chiến tiêu biểu, nói cho mọi người biết rằng kẻ địch không phải là không thể chiến thắng..." "Điểm này chúng tôi đã biết rồi." Lyudmila cắt ngang lời Tô Phương, đi đến trước giường Bá tước, dịu dàng vuốt tóc anh,"Anh ấy đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho chúng ta thấy."