Chương 11: Bảo Toàn Lực Lượng Để Tiêu Diệt Kẻ Thù Tốt Hơn

Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Constantine Bá Tước 22-10-2025 22:40:07

Thượng úy Sergey dừng xe trước tòa nhà. Vương Trung vội vàng lao xuống, nhưng đi được hai bước lại nhớ ra một chuyện quan trọng, anh quay người nói với Sergey vừa theo sau: "Đưa quần của cậu cho tôi." Sergey giật nảy mình như gặp phải kẻ địch: "Không được! Thế này thì sau này tôi còn mặt mũi nào mà đi tán gái nữa!" Vương Trung nghiêm mặt: "Đây là mệnh lệnh! Chuyện này ảnh hưởng đến sĩ khí của cả đơn vị. Sĩ khí mà sa sút thì tất cả chúng ta chỉ có nước gặp nhau trong trại tù binh thôi." Vương Trung thì lại cảm thấy gặp nhau trong trại tù binh cũng chẳng phải chuyện gì xấu, nhưng trong tình huống này, câu "chúng ta đầu hàng đi" đã không thể nói ra miệng được nữa. Anh chỉ có thể cố gắng vùng vẫy thêm một chút. Sergey vẫn còn cãi cố: "Tôi thấy việc chúng ta đổi quần trước mặt mọi người thế này cũng ảnh hưởng đến sĩ khí không kém đâu." Vương Trung nhìn quanh: "Không ai chú ý đến chúng ta đâu, bây giờ họ còn đang lo đối phó với kẻ địch. Nhanh lên, vài giây là xong!" "Xong với ngài thôi! Còn tôi thì toi đời!" Sergey vừa lầm bầm vừa cởi quần, Vương Trung cũng tháo thắt lưng, cởi chiếc quần còn dính "bút tích" của Rokosov nguyên chủ. Bên dưới quần lính là quần lót tứ giác, xác nhận được điểm này, Vương Trung thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một nhóm sĩ quan từ trong tòa nhà bước ra. Viên sĩ quan đi đầu cũng mang quân hàm trung tá như Vương Trung, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền ngây cả người. Các sĩ quan tham mưu đi sau ông ta thì trợn mắt há mồm. Vương Trung ép mình phải tỏ ra thản nhiên như không, mặc chiếc quần vừa đổi vào. Sergey thấp hơn Vương Trung một chút, nên anh ta phải cố hết sức kéo cạp quần lên cao. Sau khi đổi quần xong, Vương Trung nghiêm mặt: "Vừa rồi các anh cãi cọ ầm ĩ cái gì thế? Ở tít đằng xa cũng nghe thấy!" Viên trung tá nhìn Vương Trung, chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: "Bá tước Alexei Konstantinovich Rokosov?" Vương Trung: "Là tôi đây, anh không nhận ra giọng tôi sao? Tôi thì nhận ra anh đấy, Trung tá Ivan Pandelevich Yegorov, Trung đoàn trưởng Trung đoàn 3 Hậu Amur." Thực ra, Vương Trung nhận ra người này là nhờ Tầm nhìn Chiến thuật. Hệ thống đã hiển thị phiên hiệu đơn vị là "Trung đoàn 3 Hậu Amur", cùng với tên và quân hàm của sĩ quan chỉ huy. Từ đó, anh dễ dàng suy ra người trước mặt chính là Trung đoàn trưởng Yegorov. Yegorov còn chưa kịp trả lời, mắt đã liếc sang Thượng úy Sergey đang loay hoay kéo quần, rồi dừng lại trên vệt ố vàng trọn một giây. Vương Trung bước lên một bước, chắn tầm mắt của Yegorov: "Trung tá, dù quân hàm chúng ta ngang nhau, nhưng tôi được Công tước ủy thác chỉ huy toàn bộ lực lượng. Tôi là cấp trên của anh." Yegorov chưa kịp phản ứng, nhưng viên sĩ quan tham mưu bên cạnh ông ta đã đứng nghiêm chào. Yegorov lúc này mới sực tỉnh, vội đứng nghiêm chào: "Ngài là bá tước, tôi phải chào ngài mới đúng." Vương Trung đáp lễ: "Các anh vừa mới tranh luận chuyện gì?" Yegorov đáp: "Vừa rồi tham mưu của tôi, Pavlov, muốn chúng ta tấn công thẳng vào bộ chỉ huy quân đoàn địch, nơi mà chúng ta vừa xác định được vị trí trên tấm bản đồ thu được. Hắn cho rằng chúng ta nên đi nộp mạng!" Viên tham mưu tiến lên một bước: "Không đúng! Tôi nói là chúng ta nên anh dũng chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Đó là bộ chỉ huy quân đoàn địch, cuộc chiến đấu anh dũng của chúng ta ít nhiều cũng sẽ làm thay đổi cục diện chiến trường!" Phản ứng đầu tiên của Vương Trung là: *Không, tuyệt đối không!* Anh bây giờ ngay cả tên quốc gia mình đang phục vụ còn chưa rõ, nói gì đến lòng trung thành. Không đợi Vương Trung mở miệng, tham mưu Pavlov nói tiếp: "Nếu Trung tá Yegorov khăng khăng bỏ trốn, chỉ có thể coi là phản quốc, giao cho tòa án binh!" Vương Trung khẽ nhíu mày: *Hình như mình vừa nghe thấy một danh từ không nên xuất hiện trong bối cảnh này thì phải? Tòa án binh?* Yegorov rõ ràng có chút do dự, nhưng vẫn cố ra vẻ cứng rắn: "Tòa án binh! Hừ, bây giờ mấy lão thẩm phán thường ngày hay diễu võ dương oai đó chạy đi đâu cả rồi? Chính bọn chúng đã chạy mất dạng từ lâu rồi!" Vương Trung cứng họng, anh hoàn toàn không biết tòa án binh và thẩm phán mà hai người này đang nói đến là chuyện gì, chẳng lẽ là một dạng hiến binh? Vì không hiểu rõ tình hình, anh quyết định im lặng, nghe thêm rồi tính sau. Trớ trêu thay, Yegorov lại quay sang Vương Trung: "Hay là để ngài Bá tước quyết định đi! Ý đồ của ngài Bá tước chắc chắn là rút lui theo đường nhỏ." Vương Trung giật mình, *có đường nhỏ? Có thể rút lui? Vậy thì tốt quá rồi!* *Không được, phải giữ bình tĩnh, không thể để người khác nhìn ra sơ hở. * Vương Trung nghiêm nghị nhìn hai viên sĩ quan. Nên nói gì bây giờ? Rõ ràng Yegorov biết một con đường nhỏ có thể rút về hậu phương, vậy nên phải ủng hộ Yegorov. Nhưng viên tham mưu tên Pavlov này lại có vẻ mặt kiên quyết, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng để chết vì nghĩa. Đang lúc Vương Trung phân vân, anh chợt nhớ đến đoạn mở đầu của bộ phim mình rất thích, «Tướng quân Patton»: Tướng Patton có một bài diễn thuyết dài vài phút trước lá cờ sao. Mặc dù Vương Trung không nhớ được từng câu từng chữ, nhưng anh vẫn nhớ đại ý, thế là cất cao giọng nói: "Thiếu tá Pavlov, cậu rất dũng cảm, lòng dũng cảm đó đáng được khâm phục." Viên tham mưu ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ của người chiến thắng. Vương Trung: "Nhưng, từ xưa đến nay, không ai giành được chiến thắng bằng cách chết vì đất nước của mình! Muốn chiến thắng, phải bắt thằng khốn nạn bên kia chết vì đất nước của nó!" Vương Trung ngừng lại một chút, trông như thể đang muốn nhấn mạnh giọng điệu, để cho người khác có thời gian ngẫm lại lời mình nói. Nhưng thực ra là anh đã quên mất đoạn sau phải nói gì, chỉ nhớ mang máng có một câu là "dùng máu của kẻ địch để bôi trơn xích xe của chúng ta", nhưng dùng thẳng câu này thì có vẻ hơi thiếu sức thuyết phục. Thế là Vương Trung bắt đầu ứng biến: "Thiếu tá vừa nói rằng nếu bây giờ chúng ta tấn công bộ chỉ huy quân đoàn của địch, có thể sẽ làm xáo trộn kế hoạch, khiến bước tiến của chúng chậm lại một hai ngày." "Tôi chỉ có thể nói, cậu đã đánh giá quá cao tác dụng của một trung đoàn, và cũng đánh giá quá cao tầm quan trọng của một bộ chỉ huy quân đoàn!" "Trên toàn bộ chiến tuyến, kẻ địch có hơn một trăm sư đoàn đang hành động, mười mấy quân đoàn đang tấn công! Chỉ làm rối loạn một quân đoàn thì có ích gì chứ?" "Không, vô ích! Cách hiệu quả hơn lúc này là đưa những người lính đã sống sót qua trận chiến đầu tiên này về hậu phương để tái tổ chức. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể chống lại cuộc tấn công của kẻ địch hiệu quả hơn!" "Bảo toàn sinh lực bây giờ là để sau này tiêu diệt kẻ thù hiệu quả hơn, để chúng phải đổ máu hy sinh, cho đến một ngày chúng ta mang ngọn lửa chiến tranh đốt cháy chính đất nước của chúng, bắt chúng phải bảo vệ quê hương của mình!" *Tốt, chính là lúc này, dùng câu nói nổi tiếng của Patton thôi!* Vương Trung dừng lại một chút để lấy hơi, rồi dõng dạc nói: "Và khi đó, việc chúng ta cần làm là dùng ủng sắt đạp nát xương sọ của chúng, dùng máu tươi của chúng để bôi trơn xích xe tăng của chúng ta!" Thiếu tá Pavlov nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, rồi mới mở miệng: "Được rồi, ngài đã thuyết phục được tôi. Dù tôi đã chứng kiến cảnh ngài đổi chiếc quần ướt sũng, ngài vẫn thuyết phục được tôi." *Khỉ thật, các người cứ nhất thiết phải nhắc đến chuyện tè ra quần hay sao? Thật sự không phải do tôi tè mà!* *Mẹ kiếp, cái tên khốn nạn nguyên chủ kia, xem mày đã gây ra cho tao mớ hỗn độn gì này!* *Trời ạ, nếu có cơ hội, mình nhất định phải đá cho cái tên khốn đó một phát thật đau!*