Trận chiến kết thúc chóng vánh, Vương Trung còn chưa kịp phản ứng.
Yegorov bước tới, dùng giày giẫm lên tay gã quan tòa giả, rồi cúi xuống bắt mạch ở cổ hắn.
"Chết rồi." Yegorov nói rồi nhổ toẹt xuống xác kẻ địch: "Lũ khốn chúng mày đã xé bỏ hiệp ước không xâm phạm, lại còn chơi trò đánh lén hạ lưu này!"
Vương Trung ra lệnh: "Lục soát người bọn chúng, xem có tài liệu gì giá trị không."
"Làm sao có thể, bọn chúng là gián điệp, đến đây phá hoại thì trên người chắc chắn toàn là giấy tờ giả!" Mặc dù miệng lầm bầm, Yegorov vẫn gật đầu ra hiệu cho cấp dưới bắt đầu lục soát.
Vương Trung quay sang Tô Phương: "Cô là... Tu Sĩ Truyền Tin?"
Vì chưa từng nghe qua chức danh này, Vương Trung bất giác hỏi lại để xác nhận.
Tô Phương lập tức đứng nghiêm: "Báo cáo, đúng vậy!"
Vương Trung phất tay: "Đừng câu nệ quá, cứ tự nhiên. Cô có thể liên lạc với... ờ..."
Vương Trung định nói tên địa danh nhưng lại quên mất cái tên dài ngoằng đó — đây chính là điểm bất tiện khi xuyên không đến một thế giới có bối cảnh phương Tây, tên người dài, tên địa danh cũng dài.
Bối cảnh này lại còn tương tự nước Nga, nên mọi thứ càng rắc rối gấp bội.
Ngay lúc Vương Trung đang bí từ, anh linh trí khẽ động, cúi đầu chuyển sang Tầm nhìn Chiến thuật, kéo bản đồ ra xa nhất, rồi hài lòng phát hiện ở phía xa quả thật có một địa danh rất lớn tên là Agsukov, trông như một thành phố.
Anh phỏng đoán nơi đó hẳn là bộ tư lệnh khu vực của Aant, vả lại cái tên này nghe cũng có chút quen tai, thế là quả quyết hỏi: "Cô có thể liên lạc với ban truyền tin ở Agsukov không?"
Tô Phương: "Hiện tại thì không thể."
Vương Trung: "Vậy sau này thì sao?"
Có lẽ người ở thế giới này ai cũng biết Tu Sĩ Truyền Tin là gì, nên tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Vương Trung.
Nhưng Vương Trung cũng chẳng bận tâm, dù sao thì cũng phải làm rõ tình hình. Vừa hay thân xác mà anh nhập vào vốn là một tên kém cỏi, chắc cũng chẳng có kiến thức quân sự gì, hẳn là có thể lấp liếm cho qua.
Tô Phương: "Chỉ cần chuẩn bị một tế đàn và các dụng cụ đơn giản, lại cho tôi thời gian làm lễ là có thể phát đi lời kêu gọi. Nhưng không chắc sẽ có người nghe thấy, cần phải lặp lại nhiều lần."
Vương Trung: "Nhưng cô không cần làm gì cũng có thể nghe được lời kêu gọi của người khác, đúng không?"
"Tôi phải tập trung tinh thần," Tô Phương nói,"cho nên xin hãy cố gắng tạo cho tôi một môi trường yên tĩnh. Vừa rồi tôi cũng nghe được lời kêu gọi trong lúc đang nghỉ ngơi."
Vương Trung: "Hiểu rồi."
Anh tóm tắt lại: Tu Sĩ Truyền Tin về cơ bản là một cái điện đài sống, cần thời gian chuẩn bị mới có thể nhận tin, còn việc gửi tin thì phức tạp hơn, đòi hỏi phải ở hậu phương an toàn.
Nói cách khác, vị Tu Sĩ Truyền Tin này tạm thời chưa dùng được.
Tô Phương nhìn Vương Trung: "Thưa ngài... có cần tôi làm gì không?"
Vương Trung: "Ngoài việc truyền tin, cô còn biết làm gì khác?"
"Tôi biết bắn súng," Tô Phương tự tin nói,"cha tôi là thợ săn, từ nhỏ đã dạy tôi săn hoẵng."
Vương Trung quay sang Yegorov: "Cho cô ấy một khẩu súng, ít nhiều cũng có thêm tác dụng."
Mệnh lệnh của anh lập tức được thi hành.
Vương Trung: "Yegorov, tình hình đơn vị thế nào?"
"Đang nghỉ ngơi và bổ sung. Ngoài ra tôi đã phái lính trinh sát đi dọc theo con đường để do thám, chắc phải đợi họ trở về."
Nghe nói có lính trinh sát, Vương Trung lập tức chuyển sang Tầm nhìn Chiến thuật. Sau đó anh nghĩ mình cứ đứng đực ra thế này thì không ổn lắm, bèn chuyển về góc nhìn thường, đi đến trước bản đồ, ra vẻ đang xem xét, rồi lại chuyển đổi lần nữa.
Như vậy, trong mắt người ngoài, anh chỉ đang đăm chiêu nhìn bản đồ mà thôi.
Họ đâu biết được anh đang làm gì.
Vương Trung xác nhận lại phạm vi tầm nhìn hiện tại. Trong Tầm nhìn Chiến thuật của anh, mọi thứ giống hệt như đang chơi một game chiến thuật thời gian thực.
Những khu vực không có tầm nhìn bị bao phủ bởi một lớp sương mù chiến tranh, chỉ có thể thấy lờ mờ địa hình và các công trình màu xám, như thể được phủ một tấm vải đen.
Những nơi có tầm nhìn thì có màu sắc và rõ nét hơn nhiều.
Vương Trung nhanh chóng phát hiện xung quanh đội quân chủ lực có vài khu vực tầm nhìn độc lập. Anh phóng to lại xem, quả nhiên là những người lính trinh sát mà Yegorov đã phái đi.
*Nói cách khác, cơ chế của cái hack này là chỉ cần mình nói chuyện được với chỉ huy của một đơn vị cấp dưới là có thể có được tầm nhìn của toàn bộ đơn vị đó. *
Từ vị trí của Trung đoàn 3 Hậu Amur đi về phía đông không xa, đại lộ liền rẽ ra một con đường nhỏ, hai bên đường là rừng bạch dương. Thực ra Vương Trung không nhận ra đó là cây bạch dương, anh chỉ từng thấy những cây bạch dương trơ trụi lá vào mùa đông trong MV của Phác Thụ, chứ chưa từng thấy loại xanh um tùm thế này.
Nhưng hệ thống đã hiển thị rõ ràng, trên khu rừng lơ lửng mấy chữ: Rừng bạch dương.
Cũng không hiểu tại sao hệ thống lại phải nói cho Vương Trung biết đó là cây bạch dương, chẳng lẽ thế giới này cũng có hai người yêu nhau khắc tên lên thân cây bạch dương sao?
Vương Trung gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, quan sát những người lính trinh sát đang tiến dọc theo con đường nhỏ, phát hiện không biết họ kiếm đâu ra mấy con ngựa, cứ thế phi nước đại mà không hề đụng phải một tên lính Prosen nào.
Còn trên con đường cái hướng đông, lính trinh sát đi chưa được bao xa đã đụng phải một trạm binh vận của quân Prosen. Không biết có phải vì kẻ địch cũng đang vội vàng hay không, mà trạm binh vận chỉ có vài lính gác.
Ở giao lộ có đặt một khẩu súng máy, nhưng hai xạ thủ lại đang đứng bên cạnh uống cà phê.
Rõ ràng kẻ địch không hề nghĩ rằng trạm binh vận này sẽ bị tấn công.
Một đám lính địch thậm chí còn không mang vũ khí, đang vội vã dựng trạm gác và biển chỉ dẫn.
Mà bên trong trạm binh vận, có rất nhiều xe tải!
Vương Trung: "Yegorov, tập hợp bộ đội."
Giọng Yegorov nghe có vẻ ngạc nhiên: "Ngay bây giờ sao? Chúng ta còn phải đợi lính trinh sát về báo cáo..."
Vương Trung: "Chúng ta xuất phát về hướng đông, đi..."
Trong lúc nói, anh chuyển về góc nhìn của mình, rồi phát hiện trên bản đồ trước mặt chưa hề vẽ trạm binh vận đó.
Chết tiệt, làm sao giải thích cho người khác là mình biết trạm binh vận ở đó đây?
Một giây sau, Vương Trung nảy ra một ý. Anh nhìn Yegorov nói: "Bọn Prosen tác chiến rất cứng nhắc, chúng nhất định sẽ thiết lập trạm binh vận ở phía sau. Ta đoán nó hẳn là ở đây!"
Anh cầm lấy chiếc compa bên cạnh bản đồ, cắm thẳng vào vị trí trạm binh vận mà mình đã thấy.
Vương Trung: "Kẻ địch bây giờ chắc chắn cho rằng mục tiêu của chúng ta là bộ tư lệnh tập đoàn quân của chúng, trạm binh vận phần lớn sẽ không được phòng bị."
Tham mưu Pavlov nhíu mày: "Đây là ngài suy đoán?"
*Không, là do ta bật hack nhìn thấy. *
Vương Trung nghiêm mặt:
"Đúng vậy. Trên chiến trường phải quyết đoán, không có thời gian tranh luận với anh đâu. Yegorov, tập hợp bộ đội!"
Yegorov chào một cái rồi đi ra ngoài.
Pavlov vẫn mang vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Tấn công trạm binh vận để làm gì?"
Vương Trung: "Cướp xe. Dựa vào hai chân mà muốn thoát khỏi vòng vây của địch thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Chúng ta phải mượn xe tải của địch để tẩu thoát. Các đơn vị tiền tuyến của địch chưa chắc đã có nhiều xe tải, nhưng trạm binh vận của chúng chắc chắn có xe vận chuyển quân nhu! Cho nổ hết hàng tiếp tế, xe tải sẽ dùng để chở quân!"
Pavlov lắc đầu nguầy nguậy: "Không không, điều này không phù hợp với kiến thức quân sự! Kế hoạch tác chiến tùy tiện như vậy sẽ bị chấm điểm không!"
Vương Trung sa sầm mặt: "Đây là chiến trường, không phải phòng thi."
Tô Phương: "Anh ấy nói đúng!"
Vương Trung nghi ngờ nhìn Tô Phương: "Sao cô vẫn còn ở đây?"
Tô Phương: "Tu Sĩ Truyền Tin phải ở cùng sĩ quan chỉ huy cấp cao nhất tại hiện trường, trong sổ tay quy định như vậy."
Vương Trung nhếch miệng, bất giác liếc nhìn bộ ngực của Tô Phương, rồi lại nghĩ đến thân hình đầy đặn của Lyudmila.
Anh nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi: "Tu sĩ... phần lớn là nữ sao?"
Tô Phương: "Nam nữ mỗi bên một nửa, nhưng so với trong quân đội thì tỷ lệ nữ giới đúng là nhiều hơn. Sao vậy?"
Vương Trung đang định trả lời thì Yegorov bước vào: "Bộ đội đã xuất phát, chúng ta cũng đi thôi."
Vương Trung nói: "Để lại lính liên lạc, báo cho bệnh viện dã chiến và các đơn vị hậu cần theo sau biết chúng ta đi đâu."
Yegorov: "Tôi đã sắp xếp xong cả rồi."