Người lao động muốn khóc: Ok, sẵn sàng cung cấp cho cậu sự trợ giúp thẩm mỹ chuyên nghiệp.
Quả nhiên, bạn của cô không nhìn thấy màn nước, chỉ có cô mới nhìn thấy.
Cánh cửa xuyên không? Cánh cửa thời không? Hay là cửa bất kỳ?
Trong chớp mắt, trong đầu Ôn Ninh lóe lên hàng loạt cái tên, đều là những cách gọi mà cô từng đọc trong những cuốn tiểu thuyết về loại cửa đột ngột xuất hiện như thế này.
Trong tiểu thuyết, thường người ta sẽ gán cho nó những chức năng tương tự nhau, như xuyên qua thời không.
Nếu thật sự có thể xuyên không, cô bắt đầu nghĩ đến những việc mà nhân vật trong tiểu thuyết từng làm được. Mua bán hàng hóa, xưng bá một phương, tu luyện tiên thuật, trở thành tỷ phú thế giới...
Kết cục quả thực rất tốt đẹp, nhưng những khó khăn, hiểm nguy trong quá trình thì khiến Ôn Ninh mỗi lần đọc đều toát mồ hôi lạnh. Cô tự nhận thức rõ ràng về bản thân, không nghĩ rằng mình có thể làm được như những nhân vật chính trong truyện.
Người ta là nhân vật chính cơ mà! Quy luật bất tử của nhân vật chính không áp dụng cho cô.
Ôn Ninh có trí nhớ tốt, trí tưởng tượng phong phú, những cảnh tượng tàn khốc trong tiểu thuyết lúc này liên tục tái hiện trong đầu cô.
Cô, cô chắc chắn không sống được đến cuối cùng.
Cô thở dài cảm thán, thứ nguy hiểm như thế này, tại sao lại xuất hiện trong nhà cô!
Bây giờ gọi điện báo cảnh sát sao?
Ôn Ninh suy nghĩ về khả năng báo cảnh sát thành công. Hiện tại, ngoài cô ra, có lẽ chỉ mình Sol là có thể nhìn thấy màn nước. Những người khác chỉ thấy nó là một cánh cửa, còn những thứ quan trọng bên trong thì không thể thấy.
Cô không có bằng chứng gì để nói rằng đây là một cánh cửa xuyên không, khả năng cao sẽ bị cảnh sát giáo huấn, nghiêm trọng hơn có thể bị đưa vào khoa tâm thần của bệnh viện.
Không thể báo cảnh sát ngay bây giờ.
Ôn Ninh cúi đầu nhìn Sol, nó đang dùng móng vuốt không ngừng chạm vào màn nước, như muốn lôi thứ gì đó ra. Ôn Ninh ôm chặt lấy Sol, đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong kho.
Sự bất định của cánh cửa khiến Ôn Ninh vô cùng sợ hãi, đôi tay ôm lấy Sol không ngừng run rẩy, cô không biết mình nên làm gì.
Vứt nó đi thôi.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Ôn Ninh.
Đúng vậy, cứ coi nó như một cánh cửa bình thường rồi vứt đi, ai nhặt được phát hiện ra bí mật bên trong thì cứ coi như vận may trời ban cho người đó.
Nghĩ là làm, Ôn Ninh ôm Sol đặt nó lên sô pha, dặn dò nó không được nghịch ngợm. Cô cởi áo khoác, tại chỗ làm vài động tác giãn cơ như trong bài thể dục buổi sáng, chuẩn bị làm một trận ra trò.
Cô lên lầu mang xuống tất cả dụng cụ trong nhà, thử từng cái một. Đầu tiên, cô dùng búa nhỏ gõ vào chỗ nối giữa cửa và tường, thấy không có phản ứng gì, liền dùng thêm đinh, cố gắng cắm đinh vào khe giữa cửa và tường. Chỉ cần có một chút khe hở, cô sẽ có động lực để tiếp tục.
Gõ gõ đập đập mười phút, Ôn Ninh mồ hôi nhễ nhại, đinh thì bị dập cong, tay cô tê rần, còn cánh cửa thì không nhúc nhích, bức tường nối với cửa cũng không tổn hại chút nào.
Cô chỉ đang gõ vào khoảng không.
Lẽ ra cô nên biết, một cánh cửa thần kỳ thế này sao có thể dễ dàng bị di chuyển.
"Chắc cũng không phá hỏng được đâu." Ôn Ninh cắn môi, nói mà không mấy hy vọng,"Thử xem sao."
Cô cầm búa lên, đập mạnh vài lần vào cánh cửa. Không có phản ứng gì, trên cửa chỉ xuất hiện vài vết đen, dùng tay lau nhẹ là rơi ra, đó là bụi còn sót lại trên búa. Không cam lòng, cô cầm cưa lên, mở cửa ra, cưa vào cạnh cửa, phát ra tiếng kêu kin kít, nhưng không một mảnh vụn nào rơi xuống.
Tiếp đó, cô dùng lửa đốt, nước ngâm. Cửa không bị cháy đen cũng không bị phồng rộp.
Nửa tiếng sau, ngoài việc khiến bản thân mệt nhọc, Ôn Ninh chỉ chứng minh được một điều, cánh cửa này không thể bị phá hủy.
Ôn Ninh thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, bên chân là một đống dụng cụ, đầu tựa vào Sol, đôi mắt vô hồn nhìn cánh cửa, nói: "Phúc khí này, cô không muốn đâu!"
Vẫn còn một cách cuối cùng, nhưng Ôn Ninh nghĩ đến liền lập tức từ bỏ.
Chuyển nhà.
Cô không muốn làm điều đó, đây là ngôi nhà của cô và ba mẹ, cô không muốn rời xa nó.
Nếu không thể thay đổi, chỉ còn cách buộc phải chấp nhận.
Tâm trạng của Ôn Ninh thay đổi rất nhanh, cô bắt đầu nghĩ biện pháp.
"Vẫn phải báo cảnh sát, nhưng không phải bây giờ, đợi khi mình có bằng chứng rồi tính, để tăng thêm độ tin cậy. Còn bây giờ, phải mua chút đồ để trang trí lại kho."