Ôn Ninh vội bịt mũi, lẩm bẩm trách: "Này bé bướm, chị đang mệt lắm rồi, nhưng không dám ngủ. Mỗi lần nhắm mắt là lại thấy ác mộng, thấy con gấu đen đầy răng nanh, thấy thịt người, xương người vương vãi khắp nơi. Em cũng có mặt hôm đó, chắc em hiểu cảm giác của chị chứ! Thật sự không dám ngủ. May mà Sol không còn mơ ác mộng nữa, hôm nay nó còn vui vẻ chạy nhảy như một chú chó ngốc. Nhưng chị thì sao? Cứ thế này chắc chị kiệt sức mất thôi."
Nói đến đây, Ôn Ninh ngáp dài, mắt díp lại, đầu óc quay cuồng.
"Bé bướm ơi, em có phải là thần ngủ không? Em vừa tới là chị buồn ngủ ngay. Không được rồi, chị chợp mắt một chút, có sợ tỉnh dậy thì tính sau."
Nói xong, Ôn Ninh không còn sức để nói thêm, tựa đầu vào lều và ngủ thiếp đi. Nhưng vừa chìm vào giấc ngủ, gương mặt cô lập tức trở nên căng thẳng, mồ hôi túa ra, miệng lẩm bẩm: "Đừng đuổi theo tôi, đừng ăn tôi!"
Con bướm nhẹ nhàng đậu lên đầu cô, vỗ cánh, rải thêm bụi vàng lấp lánh.
Ôn Ninh hít phải bụi vàng, dần dần bình tĩnh lại.
Lần này, cô không còn gặp ác mộng nữa. Ngược lại, trong giấc mơ, cô thấy mình đá bay con gấu đen, đánh bại kẻ trộm chó, cảm giác sung sướng lan tỏa.
Niềm vui xóa tan nỗi sợ, gương mặt cô trở nên thư thái.
Con bướm cũng mệt, đậu lại trên đầu cô để nghỉ ngơi. Khi Sol chạy lại gần, nó lại bay lên, lượn quanh đầu hai người bạn, tiếp tục rải bụi vàng lấp lánh.
Sol không ngủ, nên tác dụng của bụi vàng giảm đi nhiều, nhưng nó vẫn giúp chú chó trở nên bình tĩnh hơn.
"Gâu gâu, gâu gâu!"
Tiếng sủa vang bên tai, một cú cắn nhẹ vào tay, và cảm giác bị kéo ở chân khiến Ôn Ninh tỉnh giấc khỏi giấc mơ đẹp.
"Sol, có chuyện gì vậy?"
Sol sủa vang về phía sau, khiến Ôn Ninh quay lại nhìn. Cánh cửa... đã mở!
Không chút do dự, cô nhanh chóng lấy hành lý trong lều, gấp gọn lều và ném thẳng vào cánh cửa. Chiếc lều biến mất thành công, chứng tỏ cánh cửa đã có thể xuyên qua.
Sợi dây đỏ buộc ở chân cô kéo mạnh về phía trước, nhưng Ôn Ninh cố gắng ghì lại, giữ cho cơ thể không bị kéo đi.
Sau khi thu dọn hành lý, cô chuẩn bị đưa Sol về nhà. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, cô quay đầu nhìn chú bướm nhỏ, nở một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn nhé, bướm nhỏ. Chị vừa có một giấc mơ thật đẹp!"
Một người, một chó, biến mất sau cánh cửa.
Chú bướm nhỏ bỗng biến hình, hóa thành một cô bé với ánh sáng xanh lấp lánh. Nhìn về phía cửa, cô từng từ, từng chữ chậm rãi thốt lên: "Ôn... Ninh... lần... sau... gặp... lại."
Cô bé như một chiếc bình gốm vỡ vụn, tan thành những hạt bụi xanh li ti, lơ lửng trong không trung rồi dần biến mất.
Trên bàn là chiếc máy tính, bên cửa sổ là chiếc ghế sofa, dưới đất là chú gấu bông và đống đồ ăn chất cao như núi.
Đây chính là kho hàng của cô, không sai chút nào.
Cô đã trở về, về đến nhà thật rồi!
Ôn Ninh ngồi phịch xuống đất, bật cười sảng khoái. Việc đầu tiên cô làm sau khi trở về là kết nối điện thoại với mạng, ngay lập tức hủy bỏ và xóa những email đã hẹn giờ gửi đi.
Sol quen thuộc với môi trường xung quanh, chạy một vòng quanh kho rồi gầm gừ, cắn chiếc bát, ra hiệu muốn ăn.
"Nhóc này, vừa về đã chỉ nghĩ đến ăn. Được rồi, để chị đi lấy đồ ăn cho em."
Ôn Ninh lục lọi trong một chiếc thùng, lấy ra mấy hộp thức ăn đóng hộp với đủ hương vị, lần lượt mở ra: "Ăn đi, ăn đi, mấy ngày nay chắc đói lắm rồi!"
Sol vùi đầu vào ăn uống, chẳng bận tâm đến chuyện khác.
Ôn Ninh nhìn vào hành lý đầy những món đồ thu thập được, rồi cầm điện thoại lên, định gọi báo cảnh sát. Nhưng ngay giây phút trước khi bấm gọi, cô chần chừ.
Liệu cô có thể đảm bảo rằng những món đồ này và chuyện về cánh cửa sẽ được chuyển đến tay nhà nước một cách an toàn và nhanh chóng không?
Cô không chắc.
Càng hiểu rõ giá trị của những món đồ này, cô lại càng lo lắng.
Chỉ có một cách, đó là phải báo thẳng lên cấp cao nhất.
Ôn Ninh chợt nghĩ tới một người – cấp trên cũ của ông nội cô, một vị tướng già có thể trực tiếp báo cáo lên cấp cao nhất.
Ông nội từng kể với cô rằng, cụ Tướng Ngô là người ông kính trọng nhất. Ngày trước, trong một nhiệm vụ, ông nội đã từng cứu mạng cụ. Sau đó, cụ Tướng Ngô đã để lại một số điện thoại, dặn rằng nếu có khó khăn thì cứ tìm đến. Tiếc rằng, ông nội chưa bao giờ bấm số đó.
Nếu phải đặt niềm tin vào ai, Ôn Ninh quyết định tin tưởng lời ông nội, tin tưởng cụ Tướng Ngô.
Cô chạy đi lục lọi di vật của ông nội. Cô nhớ ông ấy từng chỉ vào một cuốn sổ tay, kể cho cô nghe những câu chuyện năm xưa. Trong cuốn sổ đó có ghi lại một dãy số điện thoại.
Quả nhiên, cô tìm thấy cuốn sổ, và số điện thoại của cụ Tướng Ngô vẫn còn đó.
Liệu số này có còn hoạt động không?
Trong lòng còn đang rối bời, nhưng ngón tay cô đã nhanh chóng bấm từng con số.
Tút... tút... tút...
Từng hồi chuông vang lên, cứ như đang hòa nhịp với trái tim đang đập thình thịch của Ôn Ninh.
Tút... tút...
Âm thanh chờ đợi bỗng ngừng lại, thay vào đó là giọng nói trầm ấm, già nua nhưng đầy uy nghi: "Alo, xin chào, ai ở đầu dây vậy?"