Chương 48

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:28

Dù đã nằm xuống, Ôn Ninh vẫn không tài nào chợp mắt. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh con gấu đen nhả ra một người ngay trước mặt cô lại hiện lên, kèm theo đó là cảnh tượng khủng khiếp của thịt người và xương vụn trong miệng nó. Hai hình ảnh ám ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến cô trằn trọc cả đêm, không thể chợp mắt cho tới khi trời sáng. Sáng hôm sau, Ôn Ninh ngồi thẫn thờ bên ngoài, ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời. Bầu trời hôm nay không khác hôm qua là mấy, nhưng tâm trạng cô thì đã thay đổi hoàn toàn. Hai ngày trước, trong môi trường yên bình, không chút nguy hiểm, cô đã mất cảnh giác, quên rằng mình đang ở một thế giới khác. Và trong thế giới này, vùng hoang dã không chỉ mang lại sự hoang sơ mà còn ẩn chứa những nguy hiểm khó lường. Cú sốc từ đêm qua khiến Ôn Ninh không còn dám mạo hiểm đi sâu vào rừng. Cô quyết định quay về, trở lại cánh cổng thời không, chờ đợi cánh cửa mở ra để lập tức trở về nhà. Ý định trở về chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Cô đơn giản từ biệt chú chó cải thảo, rồi dẫn Sol lên đường. Suốt hành trình, cô gần như không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại để ăn uống và nghỉ chân. Dẫu gọi là nghỉ, thực chất chỉ có Sol là ngủ thật sự. Nó phải dựa vào lòng Ôn Ninh mới có thể yên giấc, thỉnh thoảng lại giật mình mơ thấy ác mộng, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, bốn chân co giật liên hồi. Những lúc ấy, Ôn Ninh nhẹ nhàng vuốt ve nó, giọng dịu dàng thì thầm: "Không sao đâu, Sol, mọi chuyện ổn rồi. Chúng ta sắp về nhà rồi." Cô lặp đi lặp lại lời trấn an, đến khi Sol dần bình tĩnh và ngủ lại. Sau khi dỗ Sol, cô lại uống một cốc cà phê để giữ tỉnh táo. Cô không dám nhắm mắt, bởi mỗi lần nhắm mắt là cơn ác mộng lại ập tới. Cà phê trở thành "liều thuốc" giúp cô chống chọi với sự mệt mỏi. Tuy nhiên, sự thiếu ngủ dần làm giảm tốc độ hành trình của cô. May mắn là trước đó họ chưa đi quá sâu vào rừng, nên vẫn kịp quay về. Trong một đêm thức trắng, Ôn Ninh tình cờ phát hiện một con bướm phát sáng màu xanh lam rất giống con bướm mà cô đã thấy đêm hôm trước. Lạ lùng hơn, nó dường như luôn bám theo cô và Sol. Ban ngày, cô cố gắng để ý, và quả nhiên, con bướm ấy vẫn xuất hiện lặng lẽ phía sau. Nó theo họ làm gì? Ôn Ninh không thể hiểu được, chỉ đành mặc kệ. Sau một ngày dài mệt mỏi, cuối cùng Ôn Ninh cũng trở lại nơi khởi đầu. Từ xa, cô đã nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay trong gió. Nước mắt cô trực trào khi nghĩ đến việc sắp được trở về nhà. Trở lại chỗ xuất phát, cô cảm nhận được sự thân thuộc đến lạ. Cô dựng lều bên cạnh lá cờ đỏ, quyết định dừng lại chờ cánh cổng mở ra. Không còn bận bịu thu thập hay di chuyển, thời gian bỗng trở nên trống trải. Ôn Ninh ước lượng thời gian, nếu không nhầm, chỉ còn vài giờ nữa. Trong lúc chờ đợi, cô ngồi trong lều sắp xếp lại hành trang, lấy hết thức ăn còn lại ra và bày thành hàng. Cô không ngủ được, vậy thì ăn thôi. Ăn no, uống đủ, nhưng cơn buồn ngủ ập tới lại khiến cô không dám thả lỏng. Đời thật trớ trêu. Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, Ôn Ninh ra ngoài ngắm cảnh. Con bướm phát sáng ấy vẫn bám theo, lần này đậu ngay trên lều của cô. Nhìn nó, cô như nhìn thấy một người bạn quen thuộc, liền cất lời chào: "Chào bé bướm, lại gặp nhau rồi. Sao em cứ đi theo bọn chị vậy?" Con bướm như thể hiểu lời cô, chợt bay lên, lượn vòng trước mặt cô và rải xuống những hạt bụi vàng lấp lánh. Bụi vàng rơi khắp nơi, chỉ cần không cẩn thận là có thể hít phải.