Vừa đến bờ sông, Sol như một chiến binh dũng cảm, chủ động lao thẳng xuống nước.
Ôn Ninh vội kéo nó lại, ngồi xổm xuống, giữ đầu nó rồi thắc mắc: "Sol, em làm gì mà lao xuống sông thế? Đâu phải đi tắm đâu."
"Đâu phải tắm, đâu phải tắm, không phải tắm!"
Mắt Sol lập tức sáng rực, miệng há to đến mức như sắp nứt ra. Hóa ra không phải tắm thật sao!
"Gâu gâu gâu, gâu gâu!" Nó phấn khích chạy vòng quanh Ôn Ninh, đuôi vẫy liên tục.
Nhìn biểu hiện của nó, Ôn Ninh cũng đoán được lý do nó vừa rồi định chạy đi. Thì ra là sợ tắm!
Cô lắc đầu, ánh mắt chuyển sang dòng sông trước mặt. Dòng nước trong veo, đá cuội lớn nhỏ nằm rải rác hai bên bờ. Dưới nước, những chú cá bơi lội tung tăng, thi thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước, tạo thành những tiếng búng lách tách.
Sau khi quan sát vài phút, xác định quanh sông không có dấu vết của động vật lớn, Ôn Ninh mới ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát và chụp ảnh.
Hình dáng của những con cá này so với những loại cá mà Ôn Ninh từng biết không khác nhau là mấy, gần như giống y hệt. Dù sao cô cũng chỉ quen thuộc một vài loài cá phổ biến. Những con cá mà cô từng tưởng tượng, kiểu như đầu to thân nhỏ, ánh lên sắc cầu vồng, hay thậm chí có thể nhảy lên bờ mọc chân, hóa ra chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô mà thôi.
May quá, may là thế giới này vẫn bình thường.
Ôn Ninh lấy ra một chiếc lọ nhỏ để thu thập nước sông. Khi cô cúi xuống lấy nước, những chú cá trong sông bỗng nhảy lên liên tục, búng mạnh hơn hẳn lúc cô đứng xa quan sát.
Nước bắn tung tóe, làm mặt cô ướt sũng. Trong khi đó, Sol đứng khá xa nên chỉ bị vài giọt bắn vào. Nhưng chỉ cần chút nước ấy thôi cũng đủ khiến Sol lập tức vào tư thế phòng thủ.
Nó vốn cực kỳ ghét nước, lại đang bụng đói, tâm trạng không tốt. Giờ còn bị cá "tấn công", nó cảm thấy bọn cá này đúng là không muốn sống nữa.
Ôn Ninh lau khô mặt, sau đó ôm lấy Sol, dùng khăn giấy lau sạch phần bị ướt của nó. Cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Sol ngoan nào, đừng chấp mấy con cá."
Nhưng Sol không nghe, vẫn cố gắng nhích từng bước về phía trước, nhe răng trợn mắt, nhất quyết muốn "xử lý" đám cá kia.
Ôn Ninh nghiêm mặt, hai tay giữ chặt đầu nó, ép nó quay lại đối diện với mình. Cô nói rõ từng chữ: "Không được xuống nước, nghe chưa? Không phải em ghét tắm lắm sao? Giờ mà em xuống, về nhà chị sẽ tắm cho em mỗi ngày đấy!"
Hai từ "tắm mỗi ngày" như ác mộng khắc sâu trong tâm trí Sol. Nghĩ đến việc phải tắm mỗi ngày, nó rùng mình, lùi vài bước, tránh xa dòng nước.
Thấy nó nghe lời, Ôn Ninh hài lòng gật đầu.
Sau khi thu thập xong nước sông, cô cũng không bỏ qua những thứ khác trong nước. Đá cuội, cát, rong rêu – tất cả đều được gom lại.
Đá cuội trong sông +1, cát + số lượng lớn, rong rêu +2.
Nhìn những chú cá bơi qua bơi lại dưới nước, Ôn Ninh không khỏi cảm thấy ngứa ngáy tay chân. Đã đến đây rồi, cô quyết định không bỏ lỡ cơ hội. Từ bên hông balo, cô rút ra chiếc xẻng quân dụng, chọn mục tiêu và quăng xẻng xuống nước. Dòng nước lập tức bị khuấy đục, bầy cá giật mình bơi tán loạn. Bất ngờ, trên lưỡi xẻng lại dính hai mảnh vảy cá.
Cô cẩn thận gỡ hai mảnh vảy đó, bỏ vào túi nhỏ."Cũng coi như có thu hoạch rồi."
Sau khi thu thập gần như đầy đủ mọi thứ trong sông, Ôn Ninh rửa sạch túi đựng đồ ăn trưa, rồi đổ đầy hai túi nước, buộc chặt vào balo để dự phòng.
Rừng cây nằm không xa bờ sông, vì thế điểm đến tiếp theo của cô chính là khu rừng.
"Sol, đi thôi, qua rừng nào."
"Gâu!"
Trước khi bước vào rừng, Ôn Ninh đứng lại, ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ trước mắt. Cô không nỡ phá vỡ bầu không khí yên bình này, như sợ mình sẽ trở thành kẻ phá hoại.