Chương 22

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:29

Ôn Ninh lên tiếng: "Giờ thì nói thử tình hình bên phía các em đi." Thiết Đản nghiêng đầu khó hiểu: "Nói gì cơ ạ?" Ôn Ninh dịu giọng: "Nghĩ gì nói nấy cũng được, ví dụ như ngôn ngữ chẳng hạn, em biết viết chữ không? Cái gì cũng được." Thiết Đản gật đầu. Cậu bé biết viết tên mình, là do cha cậu bé dạy từng nét một. Cậu bé cầm bút, chậm rãi viết từng nét, viết xong rồi đưa cho Ôn Ninh xem. Là chữ cổ quốc. Ôn Ninh không nói gì, cúi đầu nhìn dòng chữ, Thiết Đản cũng im lặng, kiên nhẫn chờ đợi. Sau một lúc trầm ngâm, Ôn Ninh bình tĩnh ghi chú bên cạnh dòng chữ của Thiết Đản, tạm thời ghi nhận đây có thể là một thế giới khác, chưa chắc có thể chuyển đổi được. Ghi chú xong, cô kẹp tờ giấy vào sổ ghi chép. Dù lý trí nhắc cô rằng ngôn ngữ và chữ viết có thể do cánh cổng gây ra, nhưng Ôn Ninh vẫn vô thức đặt lên Thiết Đản một lớp "bộ lọc đồng bào" dày đặc. Rất nhiều câu hỏi nghẹn nơi cổ họng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, lời nói lượn một vòng trong miệng cô mới bật ra: "Những chuyện khác, em cứ tự do mà nói." Không có gò bó hay giới hạn nào, Thiết Đản nói lan man khắp nơi, muốn gì nói nấy. "Nhà em có bốn người, ba mẹ với em gái. Em gái em dễ thương lắm!" "Cả làng em ai cũng tốt, không loạn như bên ngoài." "Một năm nay làng em chết nhiều người lắm, toàn là người lớn tuổi. Họ không ăn không uống, tự đi lên núi sau làng. Bà Thẩm nhà bên cũng vậy. Ba em nói là họ muốn tiết kiệm lương thực cho gia đình, cảm thấy mình già rồi." Thiết Đản mím môi, vành mắt đỏ hoe: "Em thích bà Thẩm lắm cơ." Ôn Ninh lấy khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt cậu bé, rồi nhẹ nhàng kéo em tựa đầu vào vai mình, tay khẽ xoa đầu dỗ dành. Thiết Đản sụt sịt mũi, giọng nghèn nghẹn tiếp tục kể: "Em sẽ không để ba mẹ như vậy đâu, em có thể tìm đồ ăn." Ôn Ninh nhẹ nhàng đáp: "Ừ ừ, Thiết Đản giỏi lắm, đã tích được không ít thức ăn rồi." Nghe đến "thức ăn", tâm trạng u ám của Thiết Đản bỗng khá lên. Đó, cậu bé có ích mà, còn có thể tích trữ đồ ăn cho gia đình. Bình tĩnh lại, Thiết Đản đổi chủ đề, kể chuyện lần vào thành. "Làng em cách thành phố rất gần, em từng đi một lần. Người trong thành mặc đồ không đẹp bằng chị, ba em từng mua vải cho em gái, cũng không dễ chịu bằng quần áo chị cho em." Câu nói của Thiết Đản khiến Ôn Ninh chợt nhớ ra: cô còn có thể thu thập quần áo nữa mà. Cô liền hóa thân thành "chị gái kỳ quặc", lấy thức ăn làm mồi nhử: "Nhóc con, chị lấy thức ăn đổi quần áo với em được không?" "Thật ạ?" Thiết Đản nghĩ mãi không hiểu nổi, quần áo của cậu bé rách rưới thế, sao cô lại lấy thức ăn mà đổi? "Thật mà, chỉ cần một chút xíu thôi." Ôn Ninh vừa nói vừa đo đạc trên lớp áo ngoài của Thiết Đản: "Chừng này là được rồi." Thiết Đản cúi đầu nhìn áo mình. Cậu bé mặc áo cũ chồng lên áo cô cho. Chỗ cô đo chỉ bằng một mảnh vuông nhỏ. Nếu ở quê, ai mà dòm ngó áo cậu bé, cậu bé sẽ đánh nhau với họ ngay. Nhưng bây giờ thì khác, một mảnh nhỏ đổi được thức ăn, lời quá, đổi thôi! Được sự đồng ý, Ôn Ninh dùng kéo cắt một mảnh nhỏ, cho vào túi đựng riêng, dán nhãn "Một góc quần áo". "Lượng thức ăn sẽ tính sau. Em nói tiếp đi." Không chút do dự, Thiết Đản lập tức tiếp tục chủ đề dang dở. Cậu bé chỉ vào vài thiết bị nhà thông minh: "Chị ơi, chị thật sự không phải tiên nữ sao? Đây thật sự không phải là tiên cảnh à?" Thiết Đản nhịn không được, cuối cùng cũng hỏi ra. Cậu bé thật sự quá tò mò. Trước đó cô bảo là người giống họ, nhưng càng nhìn càng thấy không giống chút nào. Ở đây có quá nhiều thứ kỳ lạ. Ôn Ninh lấy tờ giấy nháp vừa nãy, lật mặt sau, vẽ hai đường thẳng dài ngắn khác nhau, rồi giải thích cho Thiết Đản. "Thiết Đản em xem, đường ngắn này là thời gian bên em, lịch nguyệt năm 194. Còn đường dài này là thời gian bên chị, lịch tinh tú năm 135. Cách ghi khác nhau nhưng dựa vào những gì em kể, chị có thể mạnh dạn suy đoán: thời gian bên chị dài hơn, nên sự phát triển vượt trội hơn bên em rất nhiều." Thiết Đản so sánh hai đường thẳng, nhẩm tính khoảng cách: "Chỉ cần tụi em sống đến chừng này là có thể giống như bên chị ạ?" "Đúng rồi, quốc gia sẽ không ngừng phát triển, để mọi người đều được no ấm đủ mặc." "Thật tuyệt quá." Thiết Đản mừng rỡ, kéo ống tay áo Ôn Ninh: "Chị ơi, em đổi được bao nhiêu đồ ăn rồi?" "Em kể xong hết chưa?" "Rồi ạ. Em không nghĩ ra nữa." Thiết Đản đấm ngực dậm chân, cảm thấy mình thiệt quá, lẽ ra phải ra đầu làng nghe ông Vương kể chuyện nhiều hơn. Ông Vương giỏi lắm, nói chuyện thao thao bất tuyệt, kể được cả đống ấy.