"Làm ơn, đừng mở ra nhé, một tuần này, đừng mở ra. Kính chống đạn còn chưa lắp, đồ dùng còn đang trên đường, đừng mở ra nhé."
Cánh cửa dường như hiểu được lời cô, vẫn không có động tĩnh, lặng lẽ trên tường, giả vờ như một cánh cửa bình thường.
Kính chống đạn cuối cùng cũng đến nơi, xe vận chuyển lớn dừng ở đầu ngõ, nhân viên lắp đặt vận chuyển vào trong. Động tĩnh lớn như vậy không thể không làm hàng xóm xung quanh chú ý. May mắn thay, thói quen mua sắm của Ôn Ninh từ trước trong mắt người lớn tuổi vốn đã bị coi là lãng phí, nên khi thấy cô mua kính cũng chỉ nói một câu: "Thật hoang phí." Rồi quay về dặn con cháu mình không được tiêu xài bừa bãi.
Ôn Ninh nghĩ cả đêm để chuẩn bị lời giải thích với hàng xóm, cuối cùng lại không ai hỏi, đành để lời giải thích đó thành vô dụng.
Người lắp đặt thì ngược lại, có nói chuyện vài câu với cô.
Người lắp đặt đùa vui: "Cô lắp hết mấy thứ này vào kho, có hơi lãng phí đấy."
Ôn Ninh mỉm cười đáp: "Sau này sẽ để báu vật lớn ở đây, nhất định phải bảo vệ thật tốt."
Sư phụ(*) lắp đặt bừng tỉnh ngộ: "Bảo bối à, đúng vậy, cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Chúng ta sẽ lắp đặt thật cẩn thận cho cô."
(*) Cách gọi kính trọng với những người có chuyên môn cao trong mỗi ngành nghề.
Ôn Ninh cảm kích: "Cảm ơn nhé. Kính còn lại cũng phiền các vị lắp đặt cho các phòng ở các tầng." Nói rồi, cô rút ra vài trăm đồng, nhét vào tay mấy sư phụ: "Làm phiền các vị nhanh tay một chút, đây là tiền tăng ca."
Các sư phụ lắp đặt vui mừng ra mặt: "Được, được, hôm nay nhất định làm xong cho cô."
Nghe được lời đảm bảo từ các sư phụ, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai cánh cửa sẽ ra sao, cô không tài nào đoán trước được, vẫn là nên hoàn thành sớm thì hơn.
Các sư phụ được tiền tăng ca, ai nấy đều hăng hái làm việc, tốc độ lắp đặt nhanh như gió, đến trước khi trời tối quả thực đã hoàn thành toàn bộ.
Các sư phụ thu dọn dụng cụ, nói với Ôn Ninh: "Sau này có việc cần, cứ gọi chúng tôi."
Ôn Ninh vui vẻ đáp: "Được thôi."
Tiễn sư phụ lắp đặt xong, Ôn Ninh bước vào kho hàng mà bây giờ có thể coi là vững chắc như thành đồng.
Ôn Ninh nhìn quanh bốn phía: "Chắc là ổn rồi nhỉ."
Do lắp đặt kính chống đạn, hệ thống giám sát của cô đã bị tháo xuống. Hiện tại, cô lại phải lắp đặt lại. Với vị trí và góc độ đã được đánh dấu từ trước, cô nhanh chóng cố định xong.
Trong kho hàng, cô còn thêm một cái bàn nhỏ, đặt trước ghế sô pha, để tiện ghi chép.
Ôn Ninh bận rộn mấy ngày, không có thời gian chơi với Sol. Lúc này, Sol biết cô đã rảnh rỗi, liền cắp dây dắt ném trước mặt cô, sủa lên mấy tiếng.
Mau dẫn em ra ngoài chơi.
Sol có thể tự mình chạy ra ngoài chơi, nhưng nó thích nhất là được ra ngoài cùng Ôn Ninh.
"Được rồi, việc cần làm đã làm xong cả, giờ chỉ còn chờ đợi. Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi nào." Dù nói vậy, nhưng khi ra ngoài, Ôn Ninh không quên mang theo điện thoại, bật thiết bị giám sát trực tiếp để theo dõi kho hàng.
Khi chơi với Sol, cô cứ cách một lúc lại cúi đầu nhìn điện thoại giám sát.
Mấy lần như thế, Sol không chịu nổi, trách móc người chủ ba lòng hai ý này.
Ôn Ninh đành phải ôm hôn dỗ dành, nói hết lời ngon ngọt, thì Sol mới chịu làm lành với cô.
Mấy ngày sau đó, đồ cô mua đều đã được giao đến. Cô sắp xếp từng chút, đồ đạc nhìn không nhiều, nhưng cứ nhét từ từ, cuối cùng cũng nhét đầy chiếc ba lô lớn.
Ba lô được đặt trên ghế sô pha trong kho hàng, thuận tay có thể với tới. Một khi cánh cửa mở ra mà không có ai xuất hiện, cô sẽ lập tức tiến vào.
Những ngày này, ngoài lúc ngủ ban đêm, Ôn Ninh đều ở trong kho hàng, luôn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ sợ mình chớp mắt một cái, cửa sẽ mở ra. Nhật ký ghi chép của cô cũng chi tiết đến từng giờ.
Thật sự có chút nhàm chán.
Một đêm nọ, Ôn Ninh không chịu nổi nữa, trở về phòng chơi game. Sol thì nằm trong ổ ngủ bên cạnh.
Đột nhiên, Sol bật dậy, sủa lên mấy tiếng, lao xuống dưới.
Cửa mở rồi?
Ôn Ninh đặt game xuống, theo sau nó, trên tay không quên cầm theo đèn pin siêu sáng và bình xịt chống sói.
"Hu hu hu, hu hu hu, hu hu hu."
"Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu."
Tiếng khóc khe khẽ vang lên từ trong kho hàng, hòa lẫn với tiếng sủa dữ dội của Sol.
Nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, Ôn Ninh lập tức tỉnh táo hẳn. Cửa mở rồi, có người đến!