Ôn Ninh không nhìn nhầm, trên cành cây treo lủng lẳng những miếng thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen! Mỗi nhánh cây treo hai, ba miếng thịt, mỗi miếng to bằng quyển sách khổ 16K, nặng đến mức làm cong cả cành cây.
Không chỉ có một cây, mà xung quanh, trên các cây khác cũng treo đầy những miếng thịt lớn. Điều thú vị hơn là các loại thịt khác nhau: cây này là thịt ba chỉ mỡ nạc xen kẽ, cây kia toàn thịt nạc, còn cây khác lại toàn thịt mỡ.
Đứng dưới tán cây, Ôn Ninh không hề ngửi thấy mùi tanh của thịt.
Đây đúng là thiên đường dành cho những người mê thịt.
Sol, chú chó nhỏ, đứng dưới cây thịt nạc, kêu ăng ẳng đầy háo hức, hai chân trước bám vào thân cây, cố gắng trèo lên để lấy thịt. Nhưng tiếc thay, nó chưa "mở khóa" kỹ năng trèo cây, chỉ có thể đứng dưới mà thèm thuồng nhìn lên.
Ôn Ninh từng nghĩ rằng đây là do con người sắp đặt, nhưng rồi lại tự nhắc nhở rằng đây là một thế giới khác. Cô đã ở đây cả ngày mà chưa thấy bóng dáng một con người nào. Biết đâu nơi này vốn không có loài người? Vậy nên, có lẽ mấy miếng thịt này là "quả" mà cây sinh ra.
Với tinh thần "dám nghĩ lớn, cẩn thận kiểm chứng." Ôn Ninh bắt đầu đi qua đi lại dưới những tán cây, cố tìm ra bằng chứng. Cô quan sát kỹ từng nhánh cây, không bỏ sót chi tiết nào. Cuối cùng, trên một vài cây, cô phát hiện ra những nụ thịt bé xíu như búp hoa, rồi đến những miếng thịt nhỏ, thịt đang lớn dần, và cuối cùng là những miếng thịt to hoàn chỉnh.
Cô đã ghép nối được toàn bộ quá trình phát triển của "quả thịt."
Cây có thể kết ra thịt, đúng là kỳ diệu! Ôn Ninh quyết định, nhất định phải thu thập mọi thứ liên quan đến loại cây này. Một cái cây có thể sinh ra thịt như thế này thật đáng để nghiên cứu và sưu tầm.
Nếu cô có thể mang cây này về, nghiên cứu thành công, hoặc lần sau quay lại đây đào một cây mang về trồng, thì...
Quốc gia của cô sẽ đạt được "tự do thịt"! Ai cũng có thịt để ăn, thậm chí là ăn thịt thỏa thích!
Nghĩ đến viễn cảnh đó, Ôn Ninh không khỏi mơ màng. Cô vốn rất mê ăn thịt, bất kể là thịt lợn, thịt bò, hay thịt cừu, cô đều không từ chối. Nếu có loại cây này, cô chỉ cần trồng vài cây trong sân nhà, chẳng cần ra ngoài mà lúc nào cũng có thịt để ăn. Đúng là quá sung sướng!
Với động lực từ miếng ăn, Ôn Ninh hăng hái bắt tay thu thập.
Đất, vỏ cây, lá cây, cành cây, và cả thịt, tất cả đều nằm trong danh sách thu thập của cô.
Nhưng thịt và cành cây trên cao, cô không thể với tới, đành đặt hy vọng vào chú chó cải thảo của mình. Chú chó này, từ lúc xuất hiện cây thịt, đã "ẩn thân" dưới bóng cây, vừa tránh nắng vừa thong thả liếm lá cải của mình.
Ôn Ninh xoa xoa tay, nở nụ cười nịnh nọt, giọng nói đầy vẻ lấy lòng: "Cải Cải, em đúng là chú chó giỏi nhất trong khu rừng này. Tất cả các loài vật đều phải nghe lời em, còn phải nhờ em chia rau mà ăn, chẳng ai dám làm trái ý em."
Chó cải thảo ngừng liếm lá, khóe miệng không giấu được vẻ đắc ý. Đúng vậy, nó chính là chú chó giỏi nhất! Nhưng sợ bị phát hiện là đang tự mãn, nó giả vờ liếm lá thêm vài cái để che giấu.
Thấy lời khen có tác dụng, Ôn Ninh tiếp tục: "Vậy nên, Cải Cải đáng yêu và vĩ đại, em có thể giúp chị một việc nhỏ được không?"
Chú chó ngẩng đầu nhìn cô, hơi ngẩng cằm, ra hiệu cô nói tiếp.
"Chị muốn lấy thịt và cành cây trên kia, nhưng cao quá chị không với tới, mà chị cũng không biết trèo. Em có thể nhờ mấy bạn động vật giúp chị được không?"
Chó cải thảo nghe xong mới biết là chuyện nhỏ như vậy, liền gật đầu đồng ý.
Nó sủa vài tiếng, ngay lập tức, trên cành cây xuất hiện mấy chú chim nhỏ. Chúng mình bé nhưng mỏ dài và sắc bén.
Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch, mấy chú chim phối hợp mổ cành cây. Chẳng bao lâu, một tiếng "rắc" vang lên, cành cây gãy, kéo theo thịt rơi xuống.