Đây là tiếng người?
Thiết Đản kinh ngạc đến mức không thể tin nổi. Cậu bé nghi ngờ bản thân đã bị lừa. Cô không phải tiên cô, vậy tại sao cô lại sở hữu loại tiên khí có thể nói chuyện — một cái đĩa tròn biết nói!
Robot quét dọn, loạng choạng từ góc phòng đi ra, không biết bằng cách nào lại lăn đến trước mặt Sol. Sol chớp chớp mắt, tính nghịch ngợm nổi lên, nhảy phắt lên robot quét dọn mà ngồi.
Nó nhớ hồi nhỏ đã từng chơi như thế này, cưỡi lên rồi chạy khắp nơi, thật là vui biết bao.
Sol ngồi xổm trên robot, chờ nó di chuyển. Nhưng hơn mười giây trôi qua, robot vẫn đứng im tại chỗ. Sol tức giận gâu lên hai tiếng: "Ngươi mau động đậy đi, đồ phế phẩm nhỏ!"
Sol đã đánh giá quá cao khả năng chịu tải của robot quét dọn. Robot không chịu nổi trọng lượng của nó, suýt chút nữa thì tắt ngúm.
Đôi tai của Sol giật giật hai cái, nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Ninh đang tới gần. Nó liền nhảy xuống robot, dùng chân sau đạp một phát, đẩy robot về phía Thiết Đản, sau đó trở lại vị trí cũ giả vờ như chưa từng làm gì.
Thiết Đản bị robot đâm vào chân, đứng ngây ra như tượng, không dám nhúc nhích. Cậu bé tận mắt chứng kiến toàn bộ hành động của Sol. Đến khi robot bị đẩy trở lại dưới chân mình, cậu bé mới lờ mờ nhận ra điều không ổn.
Robot không cử động nữa. Con chó này muốn cậu bé gánh tội thay!
Thiết Đản cúi xuống chọc chọc vào robot, nhỏ giọng cầu khẩn: "Ngươi mau động đậy đi, ngươi là tiên vật mà."
"Gâu gâu gâu gâu!"
Tiếng sủa của Sol khiến Thiết Đản giật mình thót tim. Chị Ninh đã quay lại.
Ôn Ninh xách hai thùng nước nóng, trên vai vắt một chiếc áo khoác. Trên đường xuống cầu thang, nghe thấy tiếng sủa của Sol, cô tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng bước nhanh xuống, mệt đến thở không ra hơi.
Đến cửa kho, cô nhìn thấy một người một chó vẫn bình yên vô sự, chỉ có thêm một chiếc robot quét dọn dưới chân Thiết Đản.
Ôn Ninh đặt thùng nước xuống, phớt lờ tiếng hậm hực của Sol, đi thẳng đến trước mặt Thiết Đản, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thiết Đản lập tức tái mặt, mếu máo nói: "Tiên cô, tiên vật này không phải do em làm hỏng. Em không biết...". Cậu bé cuống đến mức nói năng lộn xộn.
Ôn Ninh xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Bình tĩnh, từ từ nói, không sao đâu."
Thiết Đản nuốt nước bọt, cố gắng kể lại tình huống vừa rồi: "Em quét dọn đến góc kia, tiên vật đột nhiên cử động, đâm vào em một cái, rồi chạy đến chỗ con chó. Sau đó, con chó nó..."
"Gâu gâu!" Sol sủa hai tiếng, át lời của Thiết Đản.
Ôn Ninh chỉ vào robot quét dọn, nói: "Được rồi, chị đã hiểu đại khái. Để chị kiểm tra nó một chút nhé?"
Cô nhấc robot quét dọn lên, nhìn thấy trên chổi quét ở góc và nút bấm trên đỉnh máy còn dính lông trắng của Sol. Chiếc robot này sáng nay cô vừa lau chùi sạch sẽ và đặt vào góc, không thể nào có lông dính trên đó. Dù cho trong lúc hoạt động có quét phải lông của Sol, nhưng lông dính trên nút bấm ở đỉnh máy thì không thể giải thích được.
Cô không tin Thiết Đản dám nhổ lông của Sol để ngụy tạo chứng cứ vu oan nó. Bởi vì bây giờ, chỉ cần Sol sủa một tiếng, Thiết Đản đã run lên cầm cập.
Ôn Ninh đã nắm chắc ai là kẻ phá hoại robot quét dọn. Để đảm bảo chính xác, cô ngồi xuống ghế sofa, lấy máy tính từ ngăn kéo ra, mở đoạn video giám sát và gọi hai nghi phạm đến để cùng xem.
Thiết Đản há hốc miệng, chăm chú nhìn vào chiếc hộp sắt nhỏ trước mặt. Nó có thể gập mở, có thể xem được những gì vừa xảy ra. Trong đó, cậu bé thấy bản thân đang lặp lại hành động ban nãy. Theo lời chị Ninh, đó là cảnh vừa được ghi lại. Thật thần kỳ!
Ôn Ninh tua lại đoạn thời gian cô rời đi, kiên nhẫn xem từng giây, không tua nhanh chút nào.
Sol bị kẹp giữa hai chân của Ôn Ninh, không thể động đậy. Nó nhận ra tình hình không ổn, cố gắng vùng vẫy muốn thoát thân.
Ôn Ninh giữ chặt đầu nó, nâng lên, nghiêm giọng: "Giờ muốn chạy à? Muộn rồi, xem giám sát đi."
Quả nhiên mọi chuyện đúng như Ôn Ninh dự đoán, Sol chính là thủ phạm phá hoại và vu oan cho Thiết Đản.
Ôn Ninh đóng máy tính lại, thay mặt chó cưng của mình xin lỗi: "Xin lỗi, là Sol bày trò hại em."
"Không sao, không sao, làm rõ được là tốt rồi." Thiết Đản vẫy tay liên tục, cảm giác biết ơn: "Cảm ơn tiên cô đã tin tưởng ta."
"Sao lại gọi chị là tiên cô nữa rồi?" Ôn Ninh nghi hoặc, không phải đã sửa cách xưng hô rồi sao? Sao lại quay về như cũ?
"Người thực sự không phải tiên cô? Những thứ này..." Ánh mắt của Thiết Đản di chuyển giữa Ôn Ninh, máy tính và robot quét dọn.