"Được rồi, chị tính cho em trước, nhớ ra gì thì kể tiếp." Ôn Ninh lật lật sổ ghi chép, đã viết kín ba bốn trang, tổng cộng khoảng hơn hai mươi câu hỏi.
Ôn Ninh từ tốn tính toán cho cậu bé nghe: "Tổng cộng là hai mươi lăm câu hỏi, cộng thêm những gì em nói lúc trước là ba mươi câu. Còn có đồ ăn đổi vải lúc nãy nữa. Tổng cộng em có thể đổi được năm mươi gói bánh quy."
Năm mươi gói! Thiết Đản đếm hết mười ngón tay, rồi đến mười ngón chân, vẫn không đủ. Cậu mượn luôn cả ngón tay ngón chân của chị Ninh, thậm chí chân của Sol cũng không tha, vậy mà vẫn còn thiếu vài ngón mới đủ năm mươi.
Nhiều quá đi mất! Thiết Đản phấn khích xoa xoa tay, cậu bé muốn đổi lấy ít gạo, liền chỉ vào mấy bao gạo bên cạnh thùng hàng: "Chị ơi, bao nhiêu gói bánh thì đổi được gạo ạ?"
Ôn Ninh cố ý muốn cho nhiều đồ ăn hơn, nên nói: "Hai mươi gói đổi được một bao, nhưng gạo xá thì chỉ cần mười gói thôi."
Thiết Đản không biết chữ, nhưng tay rất nhạy, cậu bé ôm một bao gạo lên, cân thử là biết ngay nặng khoảng năm cân. Mười gói bánh mà đổi được năm cân gạo, Thiết Đản giơ tay lên hô to: "Gạo xá ạ!"
Ôn Ninh gật đầu ghi chú lại.
Để Thiết Đản dễ chọn lựa, Ôn Ninh đưa cậu bé đến siêu thị phía trước, cho cậu bé tự mình chọn trên kệ hàng. Hàng hóa đủ loại bày biện rực rỡ, khiến Thiết Đản hoa cả mắt, vừa mới thích món này thì ngay sau đó lại bị món khác hấp dẫn, lòng dạ rối bời.
Ôn Ninh lấy cớ "ăn thử", mấy món ăn vặt có thể ăn được thì bóc ra, sữa có thể uống thì cắm ống hút, lần lượt đưa đến miệng Thiết Đản.
"Phải nếm thử mới biết thích cái nào mà, yên tâm, không mất tiền đâu."
Thiết Đản vừa sướng vừa rối, món nào cậu bé ôm trong tay cũng ngon hết, sữa thì thơm ngậy!
Sau một vòng ăn thử, Thiết Đản trở lại kho, đánh một cái ợ no nê, cậu bé vội đưa tay che miệng, mặt đỏ bừng vì ngượng.
Ôn Ninh liếc cậu bé một cái, cười trêu: "Mới vậy mà đã no rồi à?"
Thiết Đản chỉ vào bàn, đếm một hai ba... đến bảy tám cái túi: "Em ăn hết cả rồi!"
Ôn Ninh hiểu ngay, bản thân cô cũng ăn không ít, liền gật gù: "Ừm ừm, vậy muốn đổi cái nào?"
Cậu bé muốn đổi sữa. Khi em gái mới sinh, mẹ không có sữa, toàn phải nuôi bằng cháo gạo loãng, em gái chưa từng được uống loại sữa thơm ngon như thế này. Cậu bé muốn mang về cho em gái thưởng thức.
Nhưng cậu bé đã ăn quá trời thứ gọi là "đồ ăn vặt", không đổi liệu có được không? Cậu bé cúi đầu, ánh mắt mang theo áy náy, lí nhí nói: "Em muốn sữa ạ."
Ôn Ninh vốn chỉ định cho Thiết Đản nếm thử, không định để cậu bé lãng phí phần đổi vào mấy món ăn vặt. Việc cậu bé chủ động chọn sữa là điều cô mong muốn. Cô liền đề xuất: "Sữa có loại hộp và loại túi, hai mươi gói đổi được một thùng sữa hộp, hoặc mười lăm gói đổi được một túi sữa bột. Chị khuyên em nên đổi sữa bột, về nhà pha với nước nóng, được nhiều hơn."
Ôn Ninh lần theo trí nhớ đến thùng đựng sữa bột, lục ra một túi: "Đây này, loại này, hai ba muỗng là pha được một cốc, uống được hơn một tháng đấy. Tiết kiệm một chút thì còn lâu hơn."
Hơn một tháng! Thiết Đản há hốc miệng, từ cổ họng bật ra một tiếng reo vang: "Lấy cái này ạ!"
Ôn Ninh chọn cho cậu bé một loại sữa bột phù hợp cả người lớn lẫn trẻ em, đặt lên bàn: "Loại này cả nhà đều uống được."
Thiết Đản ghi nhớ trong lòng, nhìn đống đồ ăn trên bàn, cả hai món đều do chị Ninh gợi ý, cậu bé dứt khoát không chọn nữa, giao luôn quyền đổi đồ lại cho chị. Cậu bé tin tưởng chị Ninh. Bắt chước dáng vẻ làm nũng của Sol, cậu bé kéo tay áo Ôn Ninh, đôi mắt tròn xoe nhìn cô: "Chị Ninh ơi, chị giúp em với, em không biết chọn cái nào."
Tim Ôn Ninh khẽ run – dễ thương quá đi mất! Chọn, chọn, chọn! Phải chọn loại nhiều và rẻ nhất! Mấy thứ quá tinh xảo mà đem về lại thành phiền toái cho cậu bé.
Cô đã có tính toán trong đầu, nhanh nhẹn bắt tay vào chọn lựa. Thiết Đản đứng ngơ ngác trước ghế sofa, nhìn Ôn Ninh đi ra đi vào, từng túi từng túi chất lên bàn.
Trong đầu cậu đầy dấu chấm hỏi: chỉ năm mươi gói bánh quy mà đổi được nhiều đồ thế sao?
Cậu vội ngăn Ôn Ninh lại, nhắc nhở: "Chị Ninh ơi, chị lấy nhiều quá rồi, em chỉ có năm mươi gói bánh thôi mà."
Ôn Ninh quay đầu nhìn đống đồ ăn trên bàn – trời ơi, y như một ngọn núi nhỏ.
Dù cô có muốn cho nhiều hơn nữa, nhưng mà đưa trắng trợn thế này sẽ khiến cậu bé thấy không yên tâm.
Cô bèn nghĩ ra một cái cớ: "Không phải tất cả đều của em đâu, chị đang nhân tiện dọn dẹp đấy, dạo trước bận quá, không có thời gian, giờ tiện tay sắp xếp lại thôi. Em cũng qua giúp chị một tay nhé."