Chương 14

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:30

Nói đến đây, đứa trẻ nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới tiếp tục: "Con có một em gái, sắp chết đói rồi. Con nghe các chú trong làng nói rằng sâu trong rừng sau núi vẫn còn chút cây trái, nếu may mắn sẽ tìm được quả đông bị đóng băng. Người nhà không cho con đi vì nói quá nguy hiểm, rừng sau núi đến cả họ cũng phải đi theo nhóm. Nhưng con không nghe lời, lén lút lên núi muốn hái quả đông mang về cho em gái ăn. Trên đường trở về, con thấy ánh sáng, có chút tò mò, con tiến lại gần vài bước, dùng bó đuốc chiếu sáng thì phát hiện trên cây có một cánh cửa phát sáng. Đột nhiên cánh cửa mở ra, bên trong có dòng nước trắng, con nhẹ nhàng chạm vào thì bị hút vào trong." Đứa trẻ ngước mắt nhìn Ôn Ninh, thấy cô không ngăn cản thì tiếp tục nói: "Con không biết đây là nơi ở của tiên cô, con đói quá, nhìn thấy thức ăn trên bàn không nhịn được đã ăn hai cái. Con muốn mang về cho gia đình ăn nên đã tự tiện lấy quả đông đổi lấy thức ăn, làm kinh động đến thần khuyển của tiên cô." Đứa trẻ lại dừng lại, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Con biết quả đông không đáng giá, không thể đổi được thức ăn của tiên cô, nhưng đây là thứ duy nhất con có thể trao đổi. Xin tiên cô thứ tội." Ôn Ninh nhìn đứa trẻ đang khóc mà bó tay, không dám động đậy, liền quay sang cầu cứu Sol. Sol trong lúc đứa trẻ kể chuyện đã sớm trốn dưới gầm bàn, giả làm chú chó tàng hình, chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra tay. Ôn Ninh bĩu môi, dùng ngón tay chọc vào đầu đứa trẻ: "Đừng khóc nữa, ở đây của chị không có quả đông, mấy cái bánh mì kia đáng giá hơn nhiều, là trao đổi ngang giá mà thôi, không sao cả." Lời Ôn Ninh nói nghe nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lọt vào tai đứa trẻ lại không phải chuyện nhỏ. Thức ăn của tiên cô mềm mại, thơm ngon như thế, sao có thể so sánh với quả đông chua chát chỉ đủ lấp đầy bụng? Tiên cô đang an ủi cậu, đứa trẻ khóc càng lớn hơn. Ôn Ninh lúng túng, nhíu mày suy nghĩ xem câu trả lời vừa rồi có vấn đề gì, tại sao lại càng khóc to hơn? Nghĩ mãi không ra, cô đành bỏ cuộc. Thật sự không biết làm sao, Ôn Ninh tiếp tục giả làm tiên cô lạnh lùng: "Đừng khóc nữa, ồn ào." Vừa dứt lời, tiếng khóc của đứa trẻ lập tức im bặt, nhưng lại nói: "Xin tiên cô trách phạt." Ôn Ninh: Đứa trẻ này sao lại thích chịu phạt thế chứ. Ôn Ninh thỏa mãn cậu bé, từ ngăn kéo lấy ra một hộp mì ăn liền, thành thạo bóc bao bì, đổ nước sôi vào, động tác liền mạch không chút ngừng lại. Trong lúc chờ đợi, nắp hộp mì không đậy kín, hương thơm từ kẽ hở tỏa ra, tràn ngập khắp phòng. Hai người ngồi gần phản ứng khác nhau. Ôn Ninh vừa trưa đã ăn một bát, giờ ngửi thấy mùi này liền thấy hơi ngán. Còn đứa trẻ thì ngỡ ngàng như gặp tiên. Hương liệu đậm đà này còn thơm hơn cả món ăn vào dịp Tết ở nhà cậu bé. Hơn nữa, cậu bé vừa nhìn trộm thấy bên trong là những sợi mì vàng óng, không hề lẫn tạp chất gì! Đủ năm phút, Ôn Ninh đẩy hộp mì đến trước mặt đứa trẻ, chán ghét nói: "Mùi vị này chị không thích, phạt em ăn hết, không được để thừa một chút nào!" Đứa trẻ sớm đã bị hương thơm làm cho nước miếng chảy ròng. Cậu bé chỉ vào mình, hỏi: "Con, ăn hết, là phạt sao?" Ôn Ninh nhướng mày: "Em đang nghi ngờ quyết định của chị sao?" Đứa trẻ nào dám, liền lắc đầu lia lịa. Cậu bé không quen dùng chiếc dĩa, nhưng vẫn cố gắng cuốn mì lên và đưa vào miệng. Sợi mì dai ngon, nước súp chua cay lại có chút mặn ngọt làm cậu bé không thể dừng lại. Hít hà một lúc, một bát mì đã hết. Cậu bé giơ hộp mì lên muốn uống cả nước súp. Ôn Ninh ngăn lại: "Mặn, đừng uống." Đứa trẻ không nghe lời, hai ngụm đã uống hết, rồi dùng tay lau miệng, cười toe toét: "Thơm quá, không sợ mặn, muối là thứ quý giá. Cảm ơn tiên cô đã ban thưởng." Cậu bé xoa xoa cái bụng đã no căng, đây là lần đầu tiên trong năm nay cậu được ăn no, tất cả đều nhờ tiên cô. Đứa trẻ nhận ra trời đã muộn, phải về nhà, liền ôm lấy mấy cái bánh mì bên cạnh, cúi đầu từ biệt tiên cô. "Tiên cô, con có thể về nhà được không?" Ôn Ninh bị hỏi đến nghẹn lời, cô không biết trả lời sao, cửa có còn mở không, cô cũng không rõ. Đành im lặng. Đứa trẻ phát huy tinh thần chủ động suy đoán, nghĩ rằng tiên cô đã ngầm đồng ý. Lại nhớ đến hai lần trước tiên cô không thích bị lạy, cậu bé chỉ cúi người thật sâu, rồi bước đến cửa. Cánh cửa từ khi nào đã tự động đóng lại. Đứa trẻ mở cửa, lùi lại vài bước. Ôn Ninh chăm chú nhìn, không biết đứa trẻ định làm gì. Cậu bé lấy đà, chạy nhanh rồi dùng đầu chạm thẳng vào màn nước. Chỉ nghe một tiếng "bịch", đứa trẻ va đầu vào cửa. Không về được?