Ôn Ninh giật mình đến trừng lớn mắt, còn Sol thì nghiêng đầu không hiểu.
Nhìn thấy đứa trẻ còn định tiếp tục dập đầu, Ôn Ninh tiến lên vài bước ngăn lại, hai tay đỡ lấy cơ thể của đứa trẻ, đặt lên ghế sô pha, nghiêm mặt nói lớn: "Ngồi đó, không được cử động."
Đứa trẻ co rụt cổ lại, ngoan ngoãn khép hai chân, ngồi trên ghế sô pha, nhưng cứ liên tục nhích mông, như thể trên ghế có đinh vậy.
Cái ghế mềm mại sạch sẽ như thế này, quả nhiên là của tiên tử. Cậu bé thấy mình quá bẩn thỉu.
Đứa trẻ cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, bẩn thỉu đen đúa, sợ làm bẩn ghế của tiên tử, nhưng tiên tử lại không cho phép cậu bé động đậy.
Cậu bé lén lút dùng khóe mắt nhìn tiên tử. Thấy tiên tử đang nhặt chiếc bánh mì nhỏ rơi trên đất cùng với quả đen bị rớt xuống, dường như không chú ý đến cậu bé.
Cậu bé thử thò một chân chạm xuống đất, ngón chân vừa chạm đất thì bên tai vang lên giọng nói nghiêm nghị của tiên tử.
"Thu chân lên, ngồi yên, không được động."
Đứa trẻ lập tức rút chân về, ngoan ngoãn cúi đầu, không dám cử động.
Ôn Ninh đặt đồ nhặt được lên bàn, thấy bao bì nhựa của bánh mì không bị rách, vẫn ăn được. Cô nhặt lên, nhét vào tay đứa trẻ, cố tình giả vờ nghiêm khắc: "Ăn đi."
Cô nghĩ, nếu mình làm ra vẻ nghiêm khắc hơn một chút, đứa trẻ sẽ sợ mà nghe lời ăn bánh.
Kết quả, đứa trẻ nghe lời cô nhưng không phản ứng gì, chỉ ôm chặt chiếc bánh mì vào lòng.
Ôn Ninh: Hừm, vừa rồi bảo không được động thì lại động, giờ bảo ăn thì lại không ăn, muốn đối nghịch với ta à!
"Ục ục ục."
Tiếng bụng đứa trẻ kêu lên rõ to, Ôn Ninh nghĩ lần này cậu bé chắc chắn sẽ ăn. Ai ngờ đứa trẻ vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục ôm chặt chiếc bánh mì, không có dấu hiệu sẽ ăn.
Thấy vậy, Ôn Ninh mở ngăn kéo nhỏ của bàn, lấy ra một hộp bánh quy, xé bao bì, lấy hai ba miếng rồi đưa đến miệng đứa trẻ: "Há miệng ra."
Lần này, đứa trẻ há rộng miệng, cắn lấy những miếng bánh quy một cách nhanh chóng, ngửa đầu ra sau, nuốt hết bánh vào miệng.
Ôn Ninh sợ cậu bé bị nghẹn, đưa cho cậu bé một chai nước khoáng đã mở nắp và phần bánh quy còn lại.
"Không ăn bánh mì thì ăn bánh quy đi."
Nghe thấy vậy, mắt đứa trẻ sáng lên, như muốn nói: Thật sao?
Ôn Ninh gật đầu: "Ăn từ từ thôi, không ai giành của em đâu. Ăn xong thì uống chút nước."
Đứa trẻ một tay ôm bánh mì, một tay cầm bánh quy nhét vào miệng, chưa kịp nhai kỹ đã nuốt xuống bụng, mấy lần suýt bị nghẹn, phải cầm chai nước bên cạnh tu ừng ực.
Đứa trẻ trong lòng nghĩ: Tiên tử thật tốt, hu hu hu, ngon quá, hu hu hu.
Ôn Ninh ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu bé ăn.
Đợi đến khi cậu bé ăn hết hộp bánh quy và uống cạn chai nước, Ôn Ninh mới mở miệng nói: "Ăn đồ của chị rồi, thì phải trả lời câu hỏi của chị."
Đứa trẻ nhanh như chớp, trượt xuống khỏi ghế sô pha, quỳ rạp trên mặt đất, hướng về Ôn Ninh dập đầu một cái, thành kính nói: "Tiên tử xin cứ hỏi."
Ôn Ninh chỉ vào ghế sô pha, giọng đầy tức giận: "Lên đây ngồi, không nghe lời sao?"
Đứa trẻ nào dám trái ý, vội bò lên ghế sô pha.
Lúc này sắc mặt Ôn Ninh mới dịu lại, hỏi: "Năm nay là năm nào?"
Đứa trẻ ngẩng đầu đáp: "Năm 194 lịch Nguyệt."
Tốt lắm, đây là một niên đại mà Ôn Ninh chưa từng nghe qua.
Bọn họ đang gặp nạn đói? Chiến tranh? Hay là gì khác?
Một ngón tay của Ôn Ninh nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn nhỏ. Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.
Tiếng gõ dừng lại, Ôn Ninh lại hỏi: "Tại sao em lại đến đây?"
Sol đứng một bên cổ vũ, nhe răng trợn mắt, giả vờ làm ra vẻ hung dữ.
Đứa trẻ hơi cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Năm nay hạn hán lớn lại thêm nạn châu chấu, làng chúng con, không chỉ làng chúng con mà tất cả các làng xung quanh đều thiếu lương thực. Rất nhiều người trong làng đã bỏ đi tha phương cầu thực. Cha con nói bên ngoài loạn lạc, không bằng ở lại trong làng, dù sao cũng quen thuộc với môi trường xung quanh, còn có thể tìm được một con đường sống. Trước đây nhà chúng con sống nhờ ăn vỏ cây, trong làng cũng có nhiều người ở lại, mọi người đều ăn vỏ cây. Nhưng cây cối quanh vùng chúng con đã bị ăn sạch, giờ là mùa đông, càng không có thức ăn."