"Dạ!" Thiết Đản nghe đến giúp đỡ thì không thấy phiền chút nào, trái lại còn rất vui. Cuối cùng cũng có việc cho mình làm rồi!
"Cái này, cái này với cái kia, em cầm theo chị." Ôn Ninh chỉ vài món, làm bộ làm tịch dẫn Thiết Đản quay lại siêu thị, đặt mấy thứ đó lên kệ.
Đi đi lại lại vài lần, số đồ trên bàn mới giống với lượng mà năm mươi gói bánh có thể đổi được.
Gạo, sữa, muối, dầu, thuốc, bánh, kẹo...
"Trong cái hộp này là thuốc, mấy bệnh vặt như sốt, ho thì mỗi lần uống một viên, mỗi ngày tối đa ba viên, nhớ chia theo sáng, trưa, tối, đừng quên đấy."
Thiết Đản nghe mà đầu óc quay cuồng, cậu đề nghị: "Chị ơi, chị viết ra được không? Em sợ quên, ba em biết chữ."
"Ôi, vậy thì tốt quá. Chị sẽ viết hết ra cho em."
Ôn Ninh vốn lo Thiết Đản nhớ nhầm, giờ biết ba cậu biết chữ thì thở phào nhẹ nhõm. Cô xé một trang giấy từ cuốn sổ, viết lấy viết để.
Cô ghi rất cẩn thận, những điều quan trọng thì nhắc đi nhắc lại với Thiết Đản.
"Bao bì đồ ăn sau khi ăn xong nhớ đem đốt nhé."
"Nhớ uống thuốc cách nhau ra đấy."
Thiết Đản nghe xong liên tục gật đầu.
Ôn Ninh lên lầu lấy một chiếc ba lô lớn, lần lượt xếp từng món đồ vào trong.
Dù đồ đạc trông không nhiều, nhưng tất cả đều do Ôn Ninh chọn lựa kỹ càng: nhẹ, không dễ vỡ. Vậy mà cũng đã nhét đầy ba lô. Cô thử nhấc lên, tay bị kéo nặng xuống, có phần lo lắng Thiết Đản sẽ không mang nổi.
"Thiết Đản, lại đây thử xem, coi có vác nổi không."
Thiết Đản nhấc lên có chút vất vả, nhưng vẫn đi lại được: "Được mà, chị Ninh, em mang nổi."
Ôn Ninh định giúp cậu bé tháo ba lô xuống đặt lên ghế sofa, nhưng Thiết Đản lắc đầu, từ chối ý tốt của cô: "Em muốn đeo luôn, đến khi cửa mở ra, em có thể lập tức lao ra."
"Được rồi, vậy đeo mà ngồi lên sofa, đừng đi lung tung, nặng lắm đấy."
Thiết Đản ngồi xuống sofa, cái ba lô sau lưng cao hơn cả đầu cậu bé.
Ôn Ninh không cho cậu bé chạy nhảy lung tung, Thiết Đản đành ngồi đờ đẫn trên sofa nhìn chằm chằm vào bức tường. Ôn Ninh nhìn mà xót ruột, bèn đặt một cái máy tính bảng trước mặt cậu bé.
Thiết Đản ngẩn ra: "Chị Ninh, đây là cái gì vậy?"
"Máy tính bảng, cho đệ xem để đỡ buồn. Muốn xem gì nào?"
Thiết Đản bật thốt lên: "Tây Du Ký!" Cậu thích nhất là nghe cha kể chuyện Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký.
Ừm, phim truyền hình kinh điển không thể thiếu trong tuổi thơ mọi đứa trẻ – Tây Du Ký.
Ôn Ninh tìm phiên bản kinh điển rồi bật lên.
Thiết Đản chăm chú xem, còn Ôn Ninh thì ngồi bên bàn nhỏ lưu trữ lại các bản ghi chép vào sổ tay. Bên tai thi thoảng vang lên những âm thanh "vù vù vù","đùng đùng đùng" quen thuộc, nghe thật thân thương.
Những ngày tiếp theo, Thiết Đản quả thật như lời mình nói, không hề tháo ba lô xuống, ngay cả lúc ngủ cũng ôm trong lòng.
Đến ngày thứ ba Thiết Đản ở lại, cửa vẫn chưa mở. Cậu bé đã thức đêm để xem hết Tây Du Ký rồi.
Ôn Ninh lại tìm thêm mấy bộ phim kiếm hiệp kinh điển cho cậu bé, xem phim giết thời gian.
Nỗi lo lắng và u sầu trên gương mặt Thiết Đản dần tan biến, mỗi ngày ngoài việc quét dọn khu vực ngoài kho thì thời gian còn lại đều ngồi trên sofa dán mắt vào máy tính bảng.
Ôn Ninh gõ gõ vào mép bát: "Ăn cơm thôi, lại đây, tí nữa xem tiếp."
Mới chỉ một ngày ngắn ngủi, Thiết Đản đã trở thành "mọt phim".
Cậu bé ấn nút tạm dừng, đeo ba lô lên rồi đi ăn cơm.
Đang ăn dở, sợi dây đỏ ở mắt cá chân Thiết Đản đột nhiên căng chặt, lực mạnh đến mức khiến cậu – đang đeo ba lô ngồi trên chiếc ghế nhỏ – ngã ngửa ra sau.
Cái đau ở mông không bằng niềm vui trong lòng – cậu bé được về nhà rồi!
"Chị Ninh, tạm biệt!" Thiết Đản vừa xoa mông vừa bị kéo về phía cửa.
Ôn Ninh phản ứng cực nhanh, ngay khoảnh khắc Thiết Đản bị kéo đi, cô vơ lấy chiếc điện thoại trên ghế sofa, sải vài bước dài tới cửa, giơ gậy selfie thò vào trong, không gặp trở ngại gì, chẳng màng gì khác, cô liên tục bấm chụp – lúc này chất lượng không quan trọng, chỉ cần có tấm nào dùng được là được rồi.
"Chị Ninh, mau đi đi!" Thiết Đản nhắc cô.
Ôn Ninh rút điện thoại về, vẫy tay với cậu bé: "Thiết Đản, tạm biệt!"
Sol đang đứng trước cửa sủa ầm ĩ.
Trả bạn tôi ra đây! Không thì tôi cắn đấy!
Ôn Ninh ôm lấy nó: "Sol, Thiết Đản về nhà rồi, là chuyện tốt đấy, biết không?"
"Gâu gâu." Sol cứ quay vòng trong lòng cô.
"Được rồi, chị không sao mà. Giờ chị phải đi ghi chép lại."
Ôn Ninh mở cuốn sổ ghi chép, ở mục riêng dành cho Thiết Đản, cô viết dòng kết thúc cuối cùng.
Thời gian: tám giờ ba mươi phút tối ngày thứ tư kể từ khi đến, trùng với thời điểm đến. Thời gian lưu lại: ba ngày?
Ôn Ninh mở album ảnh trong điện thoại, lật từng tấm một.
Cô đã đánh giá quá cao bản thân – biểu cảm dần trở nên méo mó: "Giống hệt ông cụ trên tàu điện ngầm đang xem điện thoại"...