Ôn Ninh đã đứng sẵn dưới gốc cây, háo hức chờ đợi. Rào rào, hai miếng thịt ba chỉ cùng cành cây rơi vào chiếc túi cô đã chuẩn bị.
Tiếng mổ cành lại vang lên, Ôn Ninh vội vàng chạy sang gốc cây bên cạnh để chuẩn bị.
Các loại thịt khác nhau cùng cành cây lần lượt được mổ rơi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mấy chú chim kêu vài tiếng, nhận được sự đồng ý của chó cải thảo rồi tung cánh bay đi.
Nhìn đống thịt dưới đất, Ôn Ninh vô cùng hài lòng. Cô lại quay sang nịnh nọt chó cải thảo thêm một trận.
"Ôi, Cải Cải, cảm ơn em nhiều lắm! Em đúng là giỏi quá đi mất!"
Dù lời khen hơi vụng về, nhưng chú chó vẫn vô cùng hưởng thụ.
Nhìn đống thịt và cành cây đầy dưới đất, Ôn Ninh biết mình không thể mang hết đi. Cô đành chọn một phần của mỗi loại thịt, cẩn thận cắt thành từng khối nhỏ, bỏ vào túi. Cô cố gắng giữ nguyên phần đầu cành nối với thịt để tiện cho việc nghiên cứu sau này.
Không thể để thịt vương vãi khắp nơi bị lãng phí được. Dù hiện tại cô và Sol không ăn được, nhưng chẳng phải vẫn còn chó cải thảo đó sao?
Ôn Ninh chỉ vào đống thịt trên đất, hỏi: "Cải Cải, em ăn thịt không?"
Chó cải thảo lắc đầu, ngừng lại một chút, rồi lại gật nhẹ hai cái, đầy do dự.
Nhìn dáng vẻ vừa lắc vừa gật của nó, Ôn Ninh đoán được ý tứ: "Em có thể ăn thịt, nhưng không thích mùi vị của thịt, đúng không?"
Cải Cẩu gật đầu. Thật thú vị, một loài ngoại lai như em đúng là đặc biệt!
Sol âm thầm lùi xa chó cải thảo, không thèm chơi với con chó không biết thưởng thức này. Thịt chính là món ngon nhất trên đời!
Nếu thịt không ngon, chắc chắn là do cách ăn chưa đúng. Có lẽ chó cải thảo trước giờ chỉ ăn thịt sống. Ôn Ninh quyết định làm món thịt chín, kiểu mà Sol rất thích."Cải Cải, chị làm thịt chín ngon lắm, em thử nhé? Sol rất mê món này!"
Chó cải thảo từng ăn thịt và chẳng thấy ngon chút nào. Thịt vừa ngấy vừa nhạt nhẽo, thua xa mấy chiếc lá rau tươi mát, mọng nước của nó. Nhưng nghe nói đây là món mà ân nhân của nó thích ăn, chó cải thảo lại thấy hứng thú. Nó muốn thử món giống ân nhân.
Ân nhân lợi hại như vậy, món mà Sol thích chắc chắn cũng phải ngon lắm!
Dù vậy, ánh mắt của chó cải thảo vẫn còn chút chần chừ, chưa hẳn đồng ý.
Ôn Ninh kiên nhẫn thuyết phục: "Đống thịt này để không cũng phí, chị làm cho em, em thử một miếng. Nếu không thích thì thôi, để các con vật khác ăn."
Thử một miếng thôi! Ý kiến này hay đấy!
Chó cải thảo gật đầu đồng ý. Nó muốn thử món thịt của ân nhân.
Nhân cơ hội, Ôn Ninh vuốt nhẹ đầu chó cải thảo một cái, rồi nhanh chóng chạy qua bên cạnh nhóm củi, bắt đầu nướng thịt. Cuối cùng thì hộp diêm cô chuẩn bị cũng có dịp phát huy tác dụng.
Cô gom lá khô, cành cây lại thành một đống, dùng diêm châm lửa. Sau đó, chọn một miếng thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ, xiên vào cành cây và đặt lên lửa nướng.
Miếng thịt ba chỉ bắt đầu kêu xèo xèo trên lửa, mỡ nóng chảy ra, len lỏi theo từng thớ thịt. Tiếng xèo xèo ngày càng lớn, bề mặt thịt dần xém vàng. Ôn Ninh cẩn thận lật qua lật lại, để thịt chín đều.
Hương thơm của thịt nướng ngày càng lan tỏa. Ôn Ninh thề rằng cô từng nướng rất nhiều thịt, nhưng chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm đến thế, thơm đến mức nước miếng cứ chực trào ra. Không chỉ cô, Sol cũng đã bắt đầu nhỏ dãi, mắt sáng rực nhìn chằm chằm miếng thịt trên tay cô.
Ôn Ninh không dám tưởng tượng, lát nữa khi nói với Sol rằng nó không được ăn miếng thịt này, nó sẽ bày ra vẻ mặt đau khổ đến thế nào.
Nhưng bây giờ, cứ để nó ngửi mùi thơm đã. Để nỗi đau dành lại sau.