Chương 45

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:28

Chó cải thảo cũng thay đổi thái độ rõ rệt. Khi Ôn Ninh châm lửa, nó chỉ dám chạy lại nhìn một cái rồi bị sức nóng của lửa dọa cho bỏ chạy, quay ra chơi với hộp diêm. Nhưng khi mùi thịt thơm lừng bắt đầu lan tỏa, chó cải thảo bỗng hóa thành phiên bản thứ hai của Sol. Từ ánh mắt, dáng điệu cho đến tư thế nằm bên cạnh đống lửa, đều y như đúc, ngơ ngẩn nhìn miếng thịt. Mỗi lần Ôn Ninh lật miếng thịt, chó cải thảo đều tưởng đã chín, liền nhảy dựng lên đầy hào hứng. Nhưng lần nào cũng bị cô "lừa", lần nào cũng hụt hẫng. Đến lần cuối, khi thịt thực sự đã chín, nó lại nằm bẹp không buồn nhúc nhích, để Sol nhanh chân lao lên chiếm vị trí đẹp. Sol chồm lên người Ôn Ninh, cố vươn tới miếng thịt trên tay cô. Ôn Ninh kiễng chân, giơ cao miếng thịt lên khỏi đầu để tránh bị cướp. "Sol, xuống đi nào. Sol, ngoan nào." Sol ấm ức buông chân xuống, miệng kêu ư ử, không quên bày tỏ ý muốn ăn của mình bằng vài tiếng sủa đầy bất mãn. Ôn Ninh đành dỗ dành: "Sol, mấy thứ ở đây tạm thời không ăn được. Về nhà chị sẽ cho em một bát to đầy thịt, một bát xương lớn, cả món ăn vặt mà em thích, và cả đồ hộp lần trước em muốn ăn nữa. Chị sẽ mua hết cho em. Còn miếng này, bây giờ em không được ăn đâu. Đợi khi ăn được, ngày nào chị cũng cho em ăn, chịu không?" Được hứa hẹn đủ thứ, Sol mới miễn cưỡng lùi lại, nhường chỗ cho chó cải thảo – kẻ vừa nãy vẫn luôn lén lút đẩy nó ra. Chó cải thảo ung dung lắc lư cái mông, bước lên phía trước. Ôn Ninh trở thành nhân viên phục vụ riêng, giơ nhánh cây lên, đút cho nó ăn. Chó cải thảo cắn thử một miếng nhỏ, lập tức kinh ngạc. Sau đó, nó há miệng ngoạm từng miếng lớn, ăn lấy ăn để, chỉ chớp mắt đã xử lý xong một miếng. Chưa đã thèm, nó tiếp tục đòi thêm, Ôn Ninh liền đưa miếng thứ hai. Ăn liền ba miếng, chó cải thảo no căng, lăn ra đất phơi bụng. Sol nhìn cảnh tượng ấy đầy chán ghét, dùng chân đẩy bụng nó, lăn nó sang một bên, tránh làm mình thêm bực bội. Xong xuôi việc phục vụ chó cải thảo, cuối cùng cũng đến lượt Ôn Ninh và Sol ăn. Vẫn là khẩu phần ăn tự hâm nóng quen thuộc, nhưng lần này, Ôn Ninh chọn vị thịt kho tàu. Chỉ để thỏa nỗi thèm thuồng mà thôi. So với Sol, cô mới là người khổ nhất – đứng sát bên thịt nướng, hít mùi thơm suốt, lại còn phải canh lửa cẩn thận, lật thịt liên tục, chẳng có cách nào thoát ra được! Vì thương "chó cải thảo", Ôn Ninh đưa hết thịt nướng trong túi cho nó ăn, còn mình chỉ dùng nước sốt trộn cơm, vừa ăn vừa ngửi mùi thịt nướng thơm lừng chưa tan hẳn. Thật sự ngon quá! Sau khi ăn hết chỗ thịt nướng,"chó cải thảo" bắt đầu tò mò với bất kỳ thứ gì Ôn Ninh cầm trên tay. Nó ưỡn cái bụng tròn căng, chạy đến đòi ăn thức ăn của cô. Ôn Ninh ngập ngừng: "Chắc là em không nên ăn đâu." Theo lý thuyết, tốt nhất là người không nên ăn đồ ở thế giới khác, và động vật ở thế giới khác cũng không nên ăn đồ của con người. Nhưng "chó cải thảo" không chịu, lăn lộn trên đất làm nũng. Làm gì có thứ gì mà nó không ăn được chứ! Ôn Ninh kiên quyết không cho."Chó cải thảo" nhìn cô bằng ánh mắt như trách móc kẻ phụ bạc. "Thật mà, em không nên ăn. Chị sợ em sẽ gặp vấn đề." Trong lúc Ôn Ninh đang dỗ dành,"chó cải thảo" đột nhiên bật nhảy với sức mạnh đáng kinh ngạc, dùng lưỡi liếm sạch một đống đồ trong túi. Ôn Ninh cạn lời."Chị đang an ủi em, em lại đi trộm đồ ăn của chị, hại chị cũng không còn gì để ăn." Nhưng sự bực bội đó chẳng kéo dài lâu. Sau khi nuốt vào,"chó cải thảo" bắt đầu khó chịu, rồi nôn mửa. Ôn Ninh sợ đến mức tim đập thình thịch, hoảng loạn nhìn nó ói ra từng đợt: "Phải làm sao đây? Làm sao đây?" Sau một hồi,"chó cải thảo" nằm bẹp xuống đất. Những thứ nó nôn ra chính là đồ ăn nó vừa trộm: một ít thịt, một ít nước sốt. Thấy nó không nôn thêm nữa, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Chị đã bảo là em không nên ăn mà."