Thiết Đản bước lên một bước, càng cẩn trọng hơn: "Con chôn cái túi dưới gốc cây đó rồi, ba, tối nay đi với con đào lên nhé."
"Ừ, được."
Ngưu Lê chỉ gật đầu một cái. Thực ra lúc này đầu óc ông ấy vẫn còn khá mơ hồ. Khi con trai đưa ra tấm ảnh, ông tin được năm phần – vì kiểu ảnh đó ông ấy chưa từng thấy, dù từng lên thành phố, từng nhìn ảnh đen trắng của nhà giàu, nhưng tấm ảnh này lại hoàn toàn khác biệt. Cộng thêm lời kể về máy tính bảng, chổi quét nhà biết tự động biến hình... tất cả được kể rành mạch, không giống mơ mộng hão huyền, ông ấy lại tin thêm ba phần.
Tám phần tin tưởng, còn lại hai phần, để dành cho buổi tối xác nhận.
Còn Thúy Hoa thì đơn giản hơn nhiều, bà ấy tin con trai mình – cậu bé được tiên nữ cứu, tiên nữ còn chụp ảnh cho cậu bé, lại cho đồ ăn.
Tiên nữ là người tốt!
Tối đến, khi trời đã tối đen, trong làng không còn ai đi lại, mọi người đều về nhà ngủ.
Thiết Đản và ba mình cẩn thận leo qua cửa sổ, rón rén lẻn ra khỏi làng. Khi đã đi đủ xa, họ mới dám chạy thật nhanh.
Thiết Đản dẫn đường, không chút trở ngại mà đến được gốc cây đại thụ.
"Ba xem, lúc trước cánh cửa xuất hiện ở chỗ này." Thiết Đản đứng trước cây lớn, mô phỏng vị trí cánh cửa: "Con quay về rồi thì nó biến mất luôn, không biết có còn xuất hiện nữa không."
"Đừng tham lam, cơ duyên thế này là thứ cầu cũng chẳng được."
Thiết Đản bĩu môi: "Con biết rồi, chỉ là muốn gặp lại chị Ninh với Sol thôi."
Cậu bé đi quanh gốc cây một vòng, xác định vị trí, rồi lấy chân dậm nhẹ xuống đất: "Ba, chính là chỗ này, mình bắt đầu đào đi."
Ngưu Lê nhắm ngay chỗ Thiết Đản chỉ, bổ một nhát cuốc xuống, lật tung một mảng đất lớn.
Vừa thấy màu sắc của túi hiện ra, ông định bổ thêm nhát nữa thì bị Thiết Đản ngăn lại: "Cha, cha, dừng lại, đào trúng rồi, chính là cái này, đừng mạnh tay, vỡ mất thì toi."
Ngưu Lê nhìn độ sâu cạn xíu mà con trai còn bắt mang theo cuốc, có chút cạn lời. Ông ấy bèn ném cuốc sang bên, dùng tay bới đất luôn.
Thiết Đản thấy vậy cũng dùng tay đào theo.
Cây cuốc xịn bị bỏ xó một bên.
Đến khi đào ra được cái túi, Ngưu Lê mới tin lời con trai là thật – cái túi vừa to vừa nặng, chứa đầy đồ bên trong.
Thiết Đản phủi đất trên túi, vác cuốc lên vai: "Ba, mình về thôi."
"Ừ."
Hai phần còn lại – nay đã đủ, Ngưu Lê tin chắc con mình thật sự gặp được thần tiên.
Dưới sự chỉ dẫn của Thiết Đản, ông ấy cõng túi đồ lên lưng, chạy về nhà.
Trên đường về, Thiết Đản đi trước mở đường, mắt láo liên nhìn quanh, sợ bị ai phát hiện. May mà trời lạnh, không có gì ăn, dân làng đều lên giường ngủ sớm để tránh đói.
Ba con họ thuận lợi về đến nhà.
Vừa bước vào, Thúy Hoa liền nhanh tay đóng cửa, cài then cẩn thận.
Hai người căng thẳng suốt dọc đường giờ mới được thả lỏng, đặt túi xuống, ngồi phịch xuống ghế, mệt rã rời.
Tiểu Hoa vẫn chưa ngủ, nhớ lời anh trai nói là có đồ ăn, cô bé lảo đảo bước đến bên túi, tò mò với cái túi to ngang người mình. Không ai dạy, cô bé tự động kéo khóa túi ra, đồ ăn bên trong lập tức tràn ra, rơi xuống đất.
"Á." Tiểu Hoa khẽ kêu lên, cúi xuống nhặt đồ bị rơi.
Thúy Hoa chưa để ý con gái đang làm gì, bà ấy đang mải nhìn cái túi căng phồng. Đến khi quay lại thấy con mở túi làm đồ rơi vãi, không biết có hỏng gì không, liền kéo Tiểu Hoa lại, vỗ vào mông cô bé một cái: "Ai cho con nghịch lung tung hả!"
Tiểu Hoa hít hít mũi, ấm ức muốn khóc.
Thiết Đản nhặt một túi kẹo trên đất, mở bao bì lấy một viên nhét vào miệng Tiểu Hoa: "Ngọt không?"
Khuôn mặt mếu máo của Tiểu Hoa lập tức rạng rỡ: "Ngọt."
Thiết Đản lại đưa cho cô bé một viên nữa: "Đừng khóc nữa, lên giường ngồi ăn đi."
Tiểu Hoa sợ làm rơi kẹo nên không dám mở miệng nói, chỉ che miệng ậm ừ một tiếng, rồi trèo lên giường chơi với giấy gói kẹo.
Thúy Hoa lẩm bẩm: "Cho nó nhiều như thế làm gì, mỗi ngày một viên là đủ rồi."