Mùa đông, mặt trời lên muộn. Đồng hồ sinh học của Thiết Đản lại đánh thức cậu bé từ sớm. Nằm trên chiếc giường sofa, Thiết Đản nhìn qua ô cửa sổ đơn phía tường kho, thấy bên ngoài chỉ vừa hửng sáng.
Đến giờ phải dậy rồi.
Cậu bé ngáp dài, vật lộn trên giường, lúc thì co mình lại, lúc lại vươn người duỗi ra.
Trong đầu là cuộc chiến giữa hai luồng suy nghĩ: muốn nằm nán lại và phải dậy làm việc. Cuối cùng, ý nghĩ phải dậy làm việc nhỉnh hơn một chút, Thiết Đản ngồi dậy, dùng tay vỗ vỗ mặt để tỉnh táo hơn.
Má cậu bé đỏ hồng, không biết vì ấm áp hay do tự vỗ mạnh. Cậu bé khoác áo khoác dày, rời giường, tắt "mặt trời nhỏ" rồi tiếp tục quét nốt phần sàn chưa sạch từ tối qua.
Vốn dĩ kho hàng được Ôn Ninh quét dọn cách ngày, nên cũng không quá bẩn, Thiết Đản quét từ đầu đến cuối cũng chỉ gom được một ít rác và vài sợi lông chó trắng.
Khi đi ngang qua cánh cổng thời không, Thiết Đản lại thử chạm vào lần nữa. Cậu bé đưa tay khẽ chạm vào màn nước bạc trắng, tuy có gợn sóng lăn tăn, nhưng vẫn cứng như tường.
Thiết Đản thở dài: "Vẫn không về được à. Chắc ba mẹ với em gái lo lắng lắm rồi." Cậu bé có thể tưởng tượng ra cảnh gia đình hoảng hốt như thế nào khi cậu bặt vô âm tín cả đêm.
Cái mông toàn xương, quen rồi nên bắt đầu đau rồi đây.
Cậu bé xoa xoa mông, hy vọng ba mẹ vì ổ bánh mì mà nương tay, đừng đánh quá mạnh.
"Ục ục." Bụng Thiết Đản bắt đầu biểu tình. Cậu bé ôm bụng, ngồi xổm xuống, nắm đấm nhỏ gõ hai cái lên cái bụng không biết điều của mình: "Tối qua ăn no rồi mà, sao lại đói nữa chứ. Ở nhà dù có đói bụng cũng không kêu mà."
Càng nói càng thấy đói. Một khi đã trải qua cảm giác no nê, thì cái đói sau đó lại càng khó chịu hơn.
Đã từng được thưởng thức mùi vị thơm ngon và cảm giác no bụng, giờ sao có thể dễ dàng quay lại với cảnh đói khát?
Không chịu cũng phải chịu.
Bánh mì, Thiết Đản tuyệt đối không ăn. Đó là phần cậu bé đã dùng quả đông để đổi với tiên tử tỷ tỷ, ăn rồi là hết, không được ăn.
Trong kho còn rất nhiều đồ ăn có thể dùng ngay, như bánh quy tối qua cậu bé đã ăn, cậu bé cũng biết chỗ cất. Nhưng cậu bé sẽ không lấy.
Không hỏi mà tự lấy là ăn trộm, Thiết Đản dù còn nhỏ cũng hiểu đạo lý đó. Mà đã lấy thì về nhà cái mông sẽ nở hoa.
"Trước đây cũng từng nhịn đói, không sao đâu." Thiết Đản tự an ủi mình.
Quét xong sàn, Thiết Đản lại ngồi xuống sofa, không đi lại nữa để tiết kiệm năng lượng, tránh để bụng lại réo lên.
Nhiệt lượng còn sót lại từ "mặt trời nhỏ" trong kho đã hết, bắt đầu thấy hơi lạnh. Thiết Đản xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay, cuối cùng lạnh quá chịu không nổi, mới vặn mở "mặt trời nhỏ", ngồi đối diện sưởi ấm.
Ánh nắng ấm áp từ "mặt trời nhỏ" khiến người ta thấy dễ chịu, cơn buồn ngủ cũng theo đó ùa về. Thiết Đản dần dần lim dim mắt, rồi không cưỡng lại được mà thiếp đi.
Lúc này, Ôn Ninh vẫn đang ngủ say trong phòng có điều hòa trên gác, bị nước miếng ướt sũng của Sol làm cho tỉnh dậy. Cô với tay lấy điện thoại dưới gối, bật lên xem.
Tám giờ rồi!!
Cái báo thức cô đặt từ tối qua là bảy rưỡi, vậy mà không hề kêu.
Mình chưa đặt à? Có mà, nhớ rõ là đã nhấn xác nhận rồi mà.
Ôn Ninh còn mơ màng, mở lại phần báo thức kiểm tra, thì ra là cô đặt lặp lại vào thứ Tư và thứ Năm hàng tuần, mà hôm nay mới là thứ Ba.
Cô vội vàng hất chăn, lao vào nhà vệ sinh rửa tay, ra ngoài đổ thức ăn cho Sol đang đói, rồi mặc nguyên đồ ngủ khoác thêm áo lông dày chạy thẳng đến kho.
Cô biết người trong làng thường dậy sớm, sợ mình dậy trễ nên hôm qua mới đặc biệt đặt báo thức, ai ngờ lại đặt nhầm ngày. Thật đáng giận.