Chương 41

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:28

"Lá mọc nhanh như thế sao?" Ôn Ninh ngạc nhiên. Sau khi hoàn thành "sứ mệnh" làm đồ ăn cho các loài vật, cải cẩu nằm vật ra giữa bãi đất trống, bụng ngửa lên trời như thể kiệt sức. Ánh nắng chiếu thẳng vào khiến lớp lá xanh mướt trên bụng nó dần ngả vàng. Hoảng hốt, cải cẩu cố gắng đung đưa cơ thể béo tròn, dùng hết sức để lật lại, nhưng thân hình tròn trịa giống như chiếc lật đật khiến nó không tài nào xoay nổi. Ôn Ninh nhìn cảnh ấy mà nóng ruột, định chạy tới giúp, phần vì lo lắng, phần vì sợ lá cải héo úa sẽ trông xấu xí. Chưa kịp làm gì, Sol – chú chó đồng hành của Ôn Ninh – đã lao tới trước. Không biết Sol nghĩ gì, có lẽ nó xem cải cẩu là đồng loại, nên cảm thấy cần phải giúp đỡ? Sol chạy đến, tung một cú đạp mạnh vào cải cẩu, giúp nó lật người thành công. Cú đá ấy mạnh tới mức qua ống nhòm, Ôn Ninh còn nhìn thấy những chiếc lá cải bay tứ tung trong không trung."Chà, cú đá này mạnh thật!" Ôn Ninh thầm nghĩ, lo ngại rằng bầy động vật quanh đây sẽ kéo đến để trả thù cho cải cẩu vì hành động "phạm thượng" của Sol. Nhưng không. Thực tế lại hoàn toàn khác. Cải cẩu sau khi lật người thành công, không những không giận, mà còn coi Sol như ân nhân cứu mạng. Nó quấn lấy Sol, liếm láp bộ lông của nó liên tục, thậm chí còn cúi đầu mời Sol ăn lá cải quanh cổ – phần lá mà trước giờ nó chưa từng cho loài vật nào ăn, chí ít là hôm nay. "Chà, Sol đúng là được hưởng thụ đặc quyền rồi!" Ôn Ninh thầm nghĩ. Nhưng Sol không thích ăn lá cải, hơn nữa, nó nhớ lời dặn của Ôn Ninh: không được ăn đồ lạ bên ngoài. Vì thế, Sol dùng chân đẩy đầu cải cẩu ra xa. Thấy ân nhân không thèm để ý đến mình, cải cẩu tủi thân, đôi mắt tròn xoe ngấn nước, những chiếc lá quanh cổ cũng xụ xuống, trông thật đáng thương. Nhưng cải cẩu không buồn lâu. Nó mau chóng lấy lại tinh thần, hướng về Sol mà sủa "gâu gâu" một cách hồn nhiên, như đang ra sức quảng cáo chất lượng những chiếc lá cải của mình. Sol nghe xong, quay sang Ôn Ninh, sủa một tràng dài như muốn truyền đạt điều gì đó. "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu." Ôn Ninh nhìn Sol, thở dài bất lực: "Sol, tao không hiểu mày nói gì đâu." Sol nghiêng đầu nhìn cải cẩu, sủa thêm hai tiếng, như muốn bảo cải cẩu: "Chủ tao không hiểu, nhưng tao chỉ nghe lời chủ thôi." Cải cẩu dường như hiểu ý Sol, nhưng nó không biết phải làm sao để giải thích. Nghĩ mãi, nó cảm thấy khát khô cả miệng, liền cúi xuống cắn một chiếc lá cải dưới cằm, giật mạnh. Nước từ lá chảy ra, cải cẩu nhai rôm rốp đầy ngon lành. Nhiên tròn mắt kinh ngạc: "Nó tự ăn chính mình sao?" Chợt, cải cẩu lóe lên một ý tưởng. Nó sủa vài tiếng, gọi hai chú sóc từ trên cây nhảy xuống. Hai chú sóc mang theo hai con nhỏ, mắt chúng vẫn chưa mở, trông như hai cục thịt nhỏ xíu. Cải cẩu ném phần lá cải còn thừa cho sóc mẹ. Hai chú sóc trưởng thành vui mừng khôn xiết, không chê chút lá thừa, vội vò nát, ép lấy nước, nhỏ từng giọt vào miệng sóc con. Một giọt, sóc con mấp máy môi. Hai giọt, chúng há miệng uống ngon lành. Đến giọt thứ năm, mắt chúng mở ra, đôi chân nhỏ cũng bắt đầu cử động linh hoạt. Ép hết nước từ lá cải, hai chú sóc mẹ cúi đầu cảm tạ cải cẩu, rồi cõng sóc con leo lên cây, vẫy tay chào từ trên cành trước khi biến mất. Ôn Ninh nhìn cảnh ấy, dần hiểu ra ý của cải cẩu. Cô nghiêng đầu, chậm rãi giải thích: "Chị biết em muốn nói rằng lá cải của em rất tốt, nhưng chị và Sol không thuộc thế giới này. Vì an toàn Sol sẽ không ăn đâu. Cảm ơn em nhé!" Nghe vậy, cải cẩu tức giận đến phát điên. Nó cắn từng chiếc lá quanh cổ, xé rách rồi quăng xuống đất. Xé hết lá, nó còn đập phá chỗ lá rơi tơi bời.