Chương 35

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:29

Thử mấy lần, Ôn Ninh cũng nhận ra: ở thế giới này, không cho quay video. Không quay video được nhưng chụp ảnh thì được? Luật lệ kiểu gì thế này? Ôn Ninh không hiểu, mà cũng chẳng buồn hiểu. Cô bèn "tách tách tách" chụp một loạt, còn dùng cả chế độ toàn cảnh để ghi lại khung cảnh. May mà chiếc điện thoại cô mang theo là máy mới tinh, ngoài phần mềm giám sát ở nhà ra thì chẳng cài gì, bộ nhớ còn dư dả. Ăn xong, cô giữ lại túi nước nóng để sau dùng tiếp, túi đựng đồ ăn thì cho vào một túi rác riêng, buộc chặt treo lên balo để mang về vứt đúng chỗ. Dù là ở dị giới thì cũng phải bảo vệ môi trường chứ! Cô dọn dẹp xong xuôi, khoác balo lên lưng, rồi đi về phía con sông gần đó để thu thập nguyên liệu từ dòng nước. "Đi thôi Sol, mình ra bờ sông," Ôn Ninh chỉ tay về phía dòng sông đằng xa. Gần đến nơi, vừa thấy nước, Sol đột nhiên khựng lại, mắt mở to kinh hãi. Ôn Ninh còn chưa kịp phản ứng, nó đã quay đầu phóng ngược lại, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không quay đầu lại. Ôn Ninh cuống lên đuổi theo, mới chạy được vài bước thì Sol đã cụp tai, cụp đuôi quay lại, rên rỉ "ư ử", dúi đầu vào người cô như thể bị dọa sợ, đòi ôm an ủi. Cô không rõ chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ngồi xuống ôm lấy nó, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao đâu, không sao đâu. Sol là dũng cảm nhất..." Lời còn chưa dứt, cánh đồng cỏ phía trước bỗng bị một luồng gió mạnh ép xuống như thể có trực thăng đáp xuống. Đám cỏ cao ngang mắt cá chân bị đè rạp sát mặt đất, một bóng đen khổng lồ phủ kín mặt đất. Ôn Ninh cảm thấy bất an, lo là một loài chim khổng lồ nào đó xuất hiện. Cô nhanh chóng kéo Sol chạy về phía gốc cây gần nhất để ẩn nấp. "Sol, đừng sủa," cô thì thầm dặn dò. Sol lập tức dùng hai chân trước bịt miệng, cụp đuôi, trốn sau lưng Ôn Ninh run rẩy. Cô lén đưa nửa chiếc điện thoại ra ngoài, phóng to ống kính. Màn hình tràn ngập màu đỏ rực của những chiếc lông vũ. Cô điều chỉnh khung hình, từ từ di chuyển tìm phần đầu sinh vật kia. Dần dần hiện ra từng bộ phận: đầu gà, cằm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, lông vũ ngũ sắc lấp lánh. Đây... chẳng phải... là phượng hoàng sao? Cô vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lập tức chụp lia lịa. Đây là phượng hoàng thật đó! "Cheng cheng, cheng cheng"... Phượng hoàng cất tiếng hót vang, như thể đang tuyên bố sự xuất hiện của mình. Những chú chim nhỏ quanh đó lập tức bay tới, xếp hàng ngay ngắn trước mặt nó, chờ được "duyệt binh". "Cheng cheng"... Phượng hoàng hót hai tiếng đầy hài lòng. Quay đầu lại thấy lá cờ đỏ cắm trên đất, nó nghiêng đầu nhìn, dùng chân khều thử. Cây cờ không chịu nổi sức nặng liền đổ xuống. Phượng hoàng khó khăn lắm mới dùng chân nhấc được cây cờ nhỏ, vung vẩy vài cái cho bay phấp phới, thấy không thú vị lại cắm trả lại chỗ cũ. Tình hình ở đây vẫn ổn. "Cheng cheng"... Phượng hoàng vỗ cánh bay lên, gió lớn nổi lên tứ phía. Đám chim nhỏ vội vã đập cánh, cố gắng giữ thăng bằng để không bị thổi bay, cùng nhau tiễn đưa phượng hoàng. Tiếng hót "cheng cheng" vang vọng trên không trung, bóng dáng phượng hoàng đã biến mất. Đám chim nhỏ trên cánh đồng cũng tản ra, con thì bay về rừng, con lại bay đi nơi khác. Cảm thấy áp lực đã tan biến, Sol mới dám đứng dậy, nghiêng đầu nhìn trộm. Xa xa không còn con chim to nào nữa – vạn tuế! Nhưng dư âm của áp lực vẫn còn, nó vẫn sợ, đuôi vẫn cụp. Sol đứng trước một quyết định quan trọng của đời mình: quay lại nơi con chim to vừa xuất hiện, hay đi tắm sông? Sợ hãi và tắm rửa, đúng là bài toán khó với một chú chó. Sol mặt mày ủ rũ, suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đi tắm. Chim to đáng sợ quá. Ôn Ninh vẫn còn chìm đắm trong niềm vui được nhìn thấy phượng hoàng, lại còn chụp được ảnh nữa, nên hoàn toàn bỏ lỡ biểu cảm rối rắm đáng yêu của Sol. Đến khi cô hoàn hồn lại, Sol đã đứng sẵn bên bờ sông, chờ sẵn để xuất phát. Ôn Ninh véo tai nó, trêu: "Ơ? Lần này không chạy nữa à?" Sol rên "ư ử" đầy ấm ức. Nó chẳng phải là đang chọn điều ít tệ hơn trong hai cái tệ sao? Tắm thì tắm, chịu một chút là được.