Nhìn sang "chó cải thảo", cô thấy nó dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn mình, rồi cắn vài lá rau, đẩy về phía cô.
Ôn Ninh ngơ ngác nhận lấy: "Sao thế? Em đưa lá rau cho chị làm gì?"
"Chó cải thảo" lắc đầu, không muốn tiết lộ sự thật rằng thức ăn của con người có độc. Nó chỉ âm thầm đưa thêm vài lá rau, hy vọng cô ăn vào để thải độc.
Ôn Ninh không hiểu được ánh mắt phức tạp của nó, nhưng vẫn nhặt hết lá rau bỏ vào túi."Đồ cho không, không lấy thì phí."
Sau khi nôn xong,"chó cải thảo" trở nên uể oải, những lá rau trên người cũng héo rũ. Nó tìm một chỗ dưới gốc cây thịt, cuộn mình lại, biến thành một cây cải thảo lớn có đuôi, đuôi cắm sâu vào đất.
Cảnh tượng này khiến Ôn Ninh tròn mắt kinh ngạc."Chó cải thảo" hóa thành một cây cải thảo to đùng!
Ngoài sự ngạc nhiên ra, cô còn cảm thấy lo lắng. Việc "chó cải thảo" biến thành cải thảo e rằng có liên quan đến đồ ăn của cô. Dù nó là người trộm ăn, cô vẫn cảm thấy mình có chút trách nhiệm.
Cô bước đến bên cây cải thảo lớn, nhẹ nhàng vỗ lên lớp lá ngoài cùng, hỏi khẽ: "Cải Cải, em ổn không? Phải làm vậy để hồi phục à?"
Cây cải thảo khẽ nghiêng mình, chạm vào lòng bàn tay cô, như muốn nói: "Không sao, cứ để vậy là được."
"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, chị sẽ không làm phiền nữa."
Con sói nhỏ Sol cũng tiến lại gần, dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên cây cải thảo, như đang khích lệ nó.
Sau khi rời khỏi chỗ "chó cải thảo" nghỉ ngơi, Ôn Ninh quay lại dọn dẹp tàn cuộc của buổi nướng thịt, rồi tiếp tục công việc thu thập của mình.
Trong lúc cô mải mê làm việc, Sol vẫn ở bên cây cải thảo, lặng lẽ đồng hành.
Những miếng thịt còn dư, Ôn Ninh lo sẽ thu hút thú lớn, nên gom lại, mang ra xa vứt đi, hy vọng có con vật nào đó tìm thấy và ăn hết.
Vì chăm chú làm việc nên cô quên cả thời gian. Đến khi nhận ra, mặt trời đã gần lặn, không kịp quay về chỗ trống nữa, đành dựng lều dưới gốc cây lớn đối diện chỗ "chó cải thảo" đang nghỉ.
Ban đêm trong rừng không hề yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu lạ của động vật. Ôn Ninh nằm trong lều, không dám ngủ sâu, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, tay nắm chặt đèn pin sáng mạnh và bình xịt chống sói.
Khó khăn lắm mới thiếp đi được, thì từ bụi cỏ lại vang lên tiếng sột soạt, kèm theo tiếng bước chân.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh như vậy vào ban đêm. Ôn Ninh sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội ngồi bật dậy, thò đầu ra ngoài xem xét. Sol đã phát hiện điều bất thường từ trước, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đối diện.
Ôn Ninh không bật đèn pin, chỉ dựa vào ánh trăng mà nhìn. Dường như, ở phía đối diện, có bóng người vừa lướt qua?
Chiếc lều rằn ri của Ôn Ninh được dựng dưới gốc cây lớn, giữa màn đêm thật khó mà phát hiện. Cô thu mình vào bên trong lều, lấy ra ống nhòm nhìn trong đêm, một tay giữ chặt Sol, không để nó hành động lỗ mãng, tay còn lại quan sát tìm kiếm bóng dáng người vừa xuất hiện.
Xào xạc, xào xạc.
Tiếng động nhẹ vang lên từ bụi cỏ gần chỗ chó cải thảo. Từ bụi cỏ, một bóng người bất ngờ xuất hiện, bên cạnh là một con bướm phát sáng màu xanh nhạt bay lượn.
Dựa vào ánh sáng từ con bướm, Ôn Ninh ngay lập tức xác định được vị trí của anh ta và lặng lẽ theo dõi hành động.
Anh ta cúi thấp người, lấy ra một vật trông giống như đèn pin, soi rọi khắp gốc cây như đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi ánh đèn chiếu đến chỗ chó cải thảo, dù khuôn mặt anh ta bị che kín, chỉ lộ ra đôi mắt, Ôn Ninh vẫn có thể nhận ra sự vui mừng của anh ta – đôi mắt cong lên, ánh lên niềm phấn khích.
Anh ta thận trọng tiến lại gần, hai tay ôm lấy chó cải thảo, nhấc bổng nó lên và nhét vào chiếc túi đen đeo sau lưng.
Anh ta đang ăn trộm chó cải thảo sao?
Sol vùng thoát khỏi tay Ôn Ninh, lao vào bụi cỏ, định cứu chó cải thảo.