Chương 21

Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Thiên Nguyệt Vô Vân 03-10-2025 23:39:29

Xoẹt xoẹt xoẹt, Ôn Ninh lắc nhẹ tấm ảnh, hình ảnh trên đó dần dần hiện rõ. Ôn Ninh đưa ảnh cho cậu bé: "Cho em này, rất đẹp." Khóe miệng Thiết Đản cong lên, vô cùng vui sướng. Cuối cùng cậu bé cũng có một tấm ảnh, lại còn chụp cùng với "tiên cẩu". Cậu bé trân trọng vô cùng, cẩn thận nhét tấm ảnh vào túi nhỏ bên ngực áo. Cuộc điều tra chính thức bắt đầu. Ôn Ninh: "Em đến đây vào lúc nào?" Thiết Đản: "Tầm gần trưa, sắp đến giờ ăn cơm." Ôn Ninh ghi lại, bên cạnh còn viết thêm bốn chữ "tốc độ thời gian?", rồi chấm hỏi. Ôn Ninh: "Hãy nói vị trí, màu sắc và hình dạng của cánh cửa mà em thấy." Thiết Đản: "Trong khu rừng sâu ngoài làng, có một cái cây rất to, cửa nằm ở gốc cây, sát mặt đất, màu giống như đất ướt, xung quanh mép cửa có những khuôn mặt kỳ quái, nối tiếp nhau, viền quanh toàn bộ cửa. Khi mở ra thì bên trong là màu bạc trắng, giống như dòng nước." Ôn Ninh: "Đất ướt? Là màu này sao?" Cô dùng bút màu nâu vẽ một vệt trên tờ giấy nháp, đưa cho Thiết Đản xem. Thiết Đản gật đầu: "Đúng là màu này." Ôn Ninh ghi thêm vài dòng nữa, lại hỏi: "Khi bước qua cánh cửa, em có cảm giác gì đặc biệt không?" Thiết Đản nhắm mắt hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó: "Rất nhanh, chỉ trong chớp mắt là qua được. Giống như bước qua bậu cửa rất bình thường. Lúc mới vào cảm giác như có thứ gì đó bám lên người, nhưng lúc ra thì em nhìn và sờ thử, không thấy gì cả." Ôn Ninh dùng đầu bút gõ lên quyển sổ, nhớ lại lớp màng mà cô thấy tối qua, tiện tay lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, tìm góc chiếu sáng tốt dưới đèn, cho Thiết Đản soi thử: "Có phải là lớp màng này?" Thiết Đản tròn mắt kinh ngạc: "Trên người em có phản quang? Là màng ư?" Giờ cậu bé mới phát hiện, toàn thân mình bị bao phủ bởi một lớp màng, dưới ánh đèn còn phát sáng. cậu bé thử đưa tay sờ, lại nhảy lên vài cái, chẳng hề thấy khó chịu chút nào, như thể lớp màng này vốn dĩ đã là một phần cơ thể. Ôn Ninh: "Là lớp này sao?" Thiết Đản: "Phải! Em chắc chắn trước khi qua đây không có cái này." Ôn Ninh nghe vậy, đánh dấu ngôi sao bên cạnh mục "vấn đề lớp màng", dùng bút màu khác ghi chú thêm một dòng: "Có thể là biện pháp bảo vệ như trong quy định chi tiết?" Câu hỏi tiếp tục. Ôn Ninh: "Sợi dây đỏ dưới chân em là gì vậy?" Thiết Đản cúi đầu nhìn, một sợi dây đỏ dài nối từ chân cậu bé đến cánh cửa. Cậu bé lắc lắc chân, dây đỏ cũng đung đưa theo. Thiết Đản gãi đầu: "Em cũng không rõ, qua đây thì đã có rồi." Ôn Ninh: "Em thử đi thử xem, xem dây dài đến đâu." Thiết Đản làm theo, đi vòng quanh trong kho một vòng rồi lại một vòng, sợi dây đỏ dưới đất chất đống lên. Ôn Ninh vẫn chăm chú quan sát cánh cửa, dây đỏ bên trong cửa không hề bị kẹt, cứ thế tuôn ra liên tục. Ôn Ninh lên tiếng: "Dây đỏ vẫn chưa đứt." Thiết Đản: "Ừ, em cũng không cảm thấy có lực kéo ngược lại." Ôn Ninh ghi chú thêm một dòng bên cạnh dây đỏ, đánh dấu sao: "Chiều dài thực tế: chưa xác định." Ôn Ninh: "Em ở..." Vừa hỏi xong loạt câu về cánh cửa thì cũng đúng giờ trưa, Sol bên cạnh đã đợi đến phát bực, đi qua đi lại trong kho. Ôn Ninh dặn dò: "Em chơi với Sol một lát, chị đi nấu cơm." Thiết Đản gật đầu, bắt đầu chơi với Sol, lần này đổi thành người đuổi chó. Thời gian quá gấp, Ôn Ninh chỉ kịp làm hai món – một mặn một rau. Còn cơm thì may mắn là lúc luộc sủi cảo đã vo sẵn gạo, cho vào nồi cơm điện và hẹn giờ bằng điện thoại. Một món rau, một món thịt – với Thiết Đản thì đó đã là bữa ăn ngon lành, cậu bé ăn rất ngon miệng. Ăn xong, Thiết Đản tự giác ngồi xuống ghế sofa, chờ đợi vòng hỏi đáp tiếp theo. Ôn Ninh dọn dẹp xong, nhướng mày nói: "Em cũng tự giác đấy chứ." Thiết Đản cười toe toét, tất cả là vì đồ ăn mà thôi. Ôn Ninh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Được rồi, vậy thì tiếp tục nào."