Chương 7: Trọng Minh trả tiền!

Sơn Hải Thực Đường [Mỹ Thực]

Vãn Tinh Sương 07-10-2025 23:52:42

Anh nhìn vào hộp nước uống từ cỏ Gia Vinh trong tay, quay người muốn tìm Ngoa thú để trả hàng. Nhưng khi anh quay lại thì Ngoa thú cùng với cả cửa hàng đều đã biến mất không còn dấu vết! Anh vội vàng giải thích với Ứng Linh Lung rằng Ngoa thú thật sự rất gian xảo, nó đã lừa hết tiền của anh rồi trốn mất! Ứng Linh Lung ấn chặt vào thái dương đang giật thình thịch, nhắm mắt lại: "Tôi không nghe, tôi không biết, anh nhất định phải trả tiền." Kim Ô còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng sấm ầm ầm từ trên trời vọng xuống. Ứng Linh Lung hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn lấy chiếc chảo trong lòng đội lên đầu: "Sắp mưa à?" Kim Ô nghĩ đến bộ lông vũ lộng lẫy như gấm lụa của mình giờ đây đã xơ xác, khiến anh mấy năm nay không dám quay về hình dạng thật. Giờ mà còn bị sét đánh thêm lần nữa, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi. Thấy bộ dạng của Ứng Linh Lung như thể nhất quyết không lấy được tiền thì không chịu đi, Kim Ô đành phải thỏa hiệp: "Không phải còn những yêu thú khác nợ cô tiền sao? Tôi sẽ dẫn cô đi tìm bọn họ đòi nợ. Đợi lấy được tiền về, cô cứ dùng trước. Khi nào tôi có tiền, tôi sẽ lập tức trả cô." Ứng Linh Lung nhìn anh, có vẻ như thật sự không lấy thêm được tiền, cô miễn cưỡng nói: "Được rồi." Cô lại quay sang chiếc gương và hỏi: "Động thúc, kẻ nợ nhiều thứ hai là ai?" *** Cộc, cộc, cộc. Tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa chỉ khẽ mở ra một khe nhỏ. Một cánh tay từ bên trong thò ra, quơ quơ trong không khí: "Đưa đồ ăn cho tôi là được rồi." "Trọng Minh, trả tiền!" Ứng Linh Lung đẩy mạnh cánh cửa. Khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, cô lập tức đóng sầm cửa lại: "Trọng Minh, sao cậu không mặc quần áo?!" Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng những gì Ứng Linh Lung nhìn thấy là một cơ thể màu lúa mạch khỏe khoắn được ánh nắng rọi qua. Cơ bắp rắn chắc, rõ ràng nhưng không quá phô trương, vai rộng eo thon, lúc vội vàng né tránh thì... có vẻ như mông cũng khá cong? Một lát sau, Trọng Minh mặc quần áo chỉnh tề, mở cửa ra lần nữa. Dường như cậu cũng có chút ngượng ngùng, giọng trầm thấp nói: "Vào đi." Cậu không quen Ứng Linh Lung, nhưng nhận ra Kim Ô. Hơn nữa, Ứng Linh Lung còn nói thẳng ra thân phận của cậu, vậy nên chắc chắn là "người phe mình". Trọng Minh vội vàng khoác lên một chiếc áo. Cúc áo cài lệch, cổ áo mở rộng, để lộ hai khối cơ ngực đầy đặn trước mặt Ứng Linh Lung, khiến khí thế đòi nợ của cô lập tức bị dập tắt. Cô đưa tay lên mũi, lúng túng nói: "À... tôi không biết cậu ở nhà không mặc quần áo. Vừa rồi xin lỗi cậu nhé."