"Sư phụ tôi đã rời đi từ lâu, vẫn chưa quay về. Tuy tôi đã kế thừa tông môn, nhưng thực sự rất túng thiếu. Trong môn phái còn có một vị sư thúc đang liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân. Chủ nhiệm Dương có thể nể tình, cho phép tôi bán cửa hàng này không?"
Chủ nhiệm Dương tự nhiên cầm lấy điện thoại của cô: "Một tệ cũng không còn?"
"Trước đó còn hai tệ, nhưng tôi đói quá, vừa mới mua một cây xúc xích nướng ăn rồi." Ứng Linh Lung thành thật trả lời.
Chủ nhiệm Dương trả lại điện thoại cho cô: "Cái này thì tôi thực sự không giúp được cô. Đây là quy định của Sở việc làm yêu thú. Tôi là người của Cục quản lý yêu thú, không cùng đơn vị với họ."
Ứng Linh Lung vừa mới xuống núi đã cảm nhận được sự phức tạp của các ban ngành quản lý, cũng như nỗi khổ khi người dân muốn làm thủ tục hành chính.
Chưa hết, cô cầm điện thoại lên xem thì thấy, chỉ trong thời gian ngắn, trên màn hình điện thoại đã xuất hiện thêm bốn ứng dụng!
Ứng Linh Lung trách móc Chủ nhiệm Dương: "Dữ liệu mạng thì đắt đỏ, bộ nhớ điện thoại cũng gần đầy. Anh là chủ nhiệm, sao có thể nhân lúc tôi không để ý mà cài phần mềm rác vào máy của tôi?"
Hơn nữa lại là nguyên một bộ! Tận bốn cái!
Chủ nhiệm Dương vội vàng giải thích: "Không mất dữ liệu của cô đâu! Bộ nhớ cũng không chiếm nhiều. Đây là các ứng dụng mà Cục quy định bắt buộc phải cài đặt."
Chỉ tiêu kéo người dùng luôn chưa đạt, làm sao ông có thể bỏ qua cơ hội đạt chỉ tiêu khi có người tự dâng tới cửa như vậy.
Lúc này Ứng Linh Lung mới nhìn kỹ lại. Bốn ứng dụng lần lượt là: [Ngân hàng đề thi chứng chỉ đi lại nhân gian], [Hướng dẫn sinh hoạt cho người phi nhân loại ở đô thị], [Cửa hàng Sơn Hải] và [Diễn đàn Sơn Hải].
Biểu tượng của các ứng dụng lần lượt là: một cô gái tai mèo, một cô gái tai thỏ, một cô gái tai hồ ly và một chiếc túi vải đỏ rực. Trên chiếc túi còn vẽ sáu cái chân và bốn đôi cánh, trông có vẻ lạc lõng giữa đám cô gái tai thú dễ thương.
Cô chỉ vào dòng chữ "phi nhân loại" trong ứng dụng thứ hai, nhìn chủ nhiệm Dương nói: "Tôi là con người."
Chủ nhiệm Dương: "Trông không giống lắm."
Ứng Linh Lung: "..."
Ứng Linh Lung quả quyết nói: "Anh đang mắng tôi à?"
Chủ nhiệm Dương lại liếc nhìn cô từ đầu đến chân. Bây giờ là tháng tám, trời đang rất nóng. Ứng Linh Lung mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, quần short nâu lỏng lẻo, dưới chân là một đôi dép kẹp màu xanh phát quang.
Trông rất giống một người bình thường!
Thậm chí, nếu cô không mang theo chiếc balo leo núi cao nửa người và không ôm chặt chiếc chảo sắt lớn, thì chắc hẳn cô có thể trà trộn vào nhóm các ông già đang đánh cờ dưới gốc cây liễu đầu phố, vừa nói câu: "Tôi không biết chơi đâu, nhưng có thể thử chơi cùng." rồi lao vào chiến đấu cùng các ông cụ, khiến họ thất bại thảm hại.