Nguyên liệu chính để làm món lòng gà chua cay là đậu đũa chua, ớt hiểm và mề gà. Mề gà được khía thành từng đường chéo, khi xào lên sẽ thấm trọn vị chua của đậu đũa và ớt ngâm, hòa quyện với vị cay của ớt hiểm mà vẫn giữ được độ giòn dai vốn có, cực kỳ đưa cơm.
Khi chế biến món này theo cách truyền thống, lượng ớt ngâm và ớt hiểm được sử dụng không ít. Nhưng vì nhà hàng phục vụ đại chúng, không thể mặc định rằng thực khách nào cũng ăn được cay, nên Ứng Linh Lung đã điều chỉnh lại độ cay sao cho phù hợp hơn.
Thậm chí cô còn dặn dò Trọng Minh từ trước, nếu khách không ăn được cay thì hãy khuyên họ không nên gọi món này. Bởi vì tinh túy của lòng gà chua cay nằm ở vị chua tươi hòa quyện với vị cay nồng, nếu làm nhạt đi thì sẽ mất hẳn hương vị đặc trưng, cũng chẳng hợp khẩu vị với những ai không quen ăn cay.
Nhưng ông Trương thì chẳng có lo lắng gì về chuyện đó, ông hầu như không kén ăn, hơn nữa lại đặc biệt thích ăn cay. Chỉ có điều, ông vẫn còn hoài nghi sâu sắc về tay nghề của vị đầu bếp trẻ này.
Chờ một lúc, phía trước vẫn còn vài khách đang đợi. Trong lúc đó, Trọng Minh mang ra một ly nước mơ ngâm tặng kèm cho ông Trương.
Nước mơ này là do chính tay Ứng Linh Lung nấu từ tối hôm trước, dùng toàn nguyên liệu chuẩn như ô mai, đường phèn, trần bì, cam thảo... chứ không phải loại bột pha chế bán sẵn trên thị trường.
Vị chua chua ngọt ngọt cùng với hương khói nhẹ đặc trưng của nước mơ lan tỏa trong cổ họng, khiến tâm trạng có phần bực bội của ông Trương dần dịu xuống. Những quán tự nấu nước mơ như vậy giờ đây không còn nhiều, cũng xem như chút kiên trì hiếm hoi của một đầu bếp trẻ.
Khi uống được nửa ly, hai món ăn mà ông Trương gọi cuối cùng cũng được bưng lên. Trọng Minh đặt dĩa xuống không quên dặn dò: "Cẩn thận nóng đấy."
Nghĩ ngợi một chút, cậu bổ sung thêm: "Cả đĩa cũng nóng nữa."
Không ngờ ông Trương nghe xong, chẳng những không tránh mà còn chủ động đưa tay chạm vào dĩa sứ đựng đậu hũ Ma Bà. Ngón tay vừa chạm vào nhiệt độ bỏng rát, ông mới hài lòng rụt tay lại.
Trọng Minh nhìn mà thấy khó hiểu vô cùng. Cậu tận mắt thấy trước khi Ứng Linh Lung bày món ăn đã đưa đĩa cho Kim Ô, anh ta cầm trên tay xoay một vòng, khiến đĩa nóng lên mấy chục độ. Vì Ứng Linh Lung đang bận rộn, Trọng Minh dù thắc mắc cũng không kịp mở miệng hỏi. Không ngờ khi bưng món lên, dù đã báo trước là đĩa rất nóng, vị khách này vẫn cố tình chạm thử.
Chẳng lẽ đây chính là kiểu "cố chấp bẩm sinh" sao?
Nhưng ông Trương lại nở một nụ cười hài lòng. Dù chưa nếm thử món ăn, ấn tượng của ông về đầu bếp đã khá hơn nhiều.
Món đậu hũ Ma Bà vốn là một món ăn nhiều dầu, đậm vị cay nồng, nhất định phải được phục vụ khi còn nóng hổi, như vậy mới dậy lên hương thơm đặc trưng. Cái nóng này không chỉ áp dụng cho đậu hũ, mà ngay cả đĩa đựng món ăn cũng phải được làm nóng trước. Nếu đĩa còn nguội, dầu sẽ dễ đông lại, ảnh hưởng đến trải nghiệm khi ăn.
Người bình thường có thể không quá quan tâm đến điểm này, nhưng với những người sành ăn như ông Trương, đó lại là một chi tiết quan trọng. Quan trọng hơn nữa là, ông vốn không kỳ vọng đầu bếp ở một quán ăn nhỏ lại có thể để tâm đến từng chi tiết như vậy.
Mười mấy phút ngồi đợi món ăn cũng đủ để ông nghĩ thông suốt. Đây chỉ là một quán ăn nhỏ đơn giản, giá cả cũng không đắt đỏ, không thể dùng tiêu chuẩn của nhà hàng cao cấp để so sánh với mọi quán ăn được.
Người đến đây, đơn giản chỉ muốn thưởng thức những món ăn gia đình mộc mạc. Chính ông, người ôm quá nhiều kỳ vọng mà đến, mới là trường hợp hiếm hoi.
Không ngờ, khi hạ thấp kỳ vọng, ông lại nhận được một bất ngờ thú vị.
Ông Trương cúi xuống nhìn phần cơm trắng, một mùi thơm nhẹ nhàng của gạo mới lan tỏa. Nhìn kỹ, trên từng hạt cơm còn ánh lên một lớp bóng dầu mỏng.
Những loại gạo chất lượng cao sau khi nấu tự nhiên sẽ có lớp dầu bóng này. Còn với gạo thường, muốn đạt được hiệu ứng tương tự chỉ cần nhỏ thêm hai giọt dầu mè vào trước khi nấu là được.