Chu Tú gọi hai bát cháo kê, một quả trứng vịt muối và một đĩa dưa muối củ cải.
Một lát sau, đồ ăn được bưng lên, nhưng lại có thêm một đĩa khoai lang viên vàng óng ánh.
Giả Chí Văn nháy mắt với bà, cười nói: "Nếm thử đi, chẳng phải bà thích ăn đồ ngọt sao?"
Chu Tú trừng mắt lườm ông một cái, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Bà thổi nhẹ một hơi, rồi múc một thìa cháo kê lên miệng.
Trong cháo còn có táo đỏ, mà lại là táo đỏ đã bỏ hạt.
Chu Tú cảm thấy yên tâm hơn một chút, bà nếm thử một miếng, cháo kê vàng óng sánh mịn, nguyên liệu tuy đơn giản nhưng nấu vừa tới, làm nổi bật lên hương vị tự nhiên của nguyên liệu, mềm mịn, ngọt thanh.
Chu Tú gắp một miếng dưa muối củ cải, vị chua cay xen lẫn chút giòn giòn, đúng là món ăn kèm tuyệt vời cho cháo kê thanh đạm.
Giả Chí Văn đã bóc vỏ trứng vịt muối, cẩn thận lấy lòng đỏ ra, đặt vào trong bát của vợ.
Lòng đỏ trứng có màu vàng cam óng ánh, khi dùng đũa ấn nhẹ, lớp lòng đỏ mịn màng như nhung, dầu từ lòng đỏ từ từ chảy ra, nhìn thôi đã khiến người ta không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Ban đầu Chu Tú không quá đói, nhưng lúc này bụng bà đã bị kích thích bởi hương thơm nồng nàn, bà ăn sạch bát cháo kê, sau đó mới cắn thử viên khoai lang.
Khoảnh khắc răng chạm vào lớp vỏ giòn tan, vị ngọt béo lan tỏa từ miệng xuống tận tim, khiến bà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Thấy bà ăn ngon miệng, Giả Chí Văn nhân cơ hội tiếp lời:
"Bà không biết đâu, đồ nướng của quán này mới là đỉnh cao ấy, chỉ cho tôi nếm thử vài xiên thôi mà tôi đã nhớ mãi không quên. Tối nay chúng ta cũng đừng tự nấu ăn nữa, được không?"
Chu Tú cười khúc khích: "Ông tưởng tôi thích nấu cơm lắm chắc? Ngày nào cũng ra ngoài ăn thì tốt quá rồi!"
Lúc này, vợ chồng giáo sư Ngô đứng dậy, trước khi rời khỏi quán vẫn không quên hỏi rõ: "Hôm nay có món gì đặc biệt không? Giống như cá viên hôm qua ấy."
Ngoài các món ăn cố định thì mỗi ngày Sơn Hải Thực Đường còn làm thêm các món đặc biệt theo nguyên liệu trong ngày.
Lúc này Ứng Linh Lung đang thản nhiên tháo từng khớp của một con gà, nghe thấy vậy cô liền ngẩng đầu lên, điềm tĩnh trả lời:
"Hôm nay có đuôi bò hầm và lòng gà xào chua cay."
Tầm giữa trưa, Kim Ô từ bên ngoài trở về.
Anh đã thay một bộ đồ khác, áo thun trắng đơn giản và quần jeans, tóc đen rối tung, trông lại toát lên khí chất tuấn tú của một thiếu niên, chỉ là sắc mặt có phần không vui, ánh mắt nhìn Ứng Linh Lung mang theo vài phần tức tối lẫn xấu hổ.
"Đây, mấy thứ cô muốn mua đây."
Trọng Minh chủ động bước tới, trước tiên cậu đón lấy hai chậu cây xanh trong lòng Kim Ô, rồi cầm luôn mấy túi lớn túi nhỏ trên tay anh.
Ứng Linh Lung làm bộ thở dài: "Mua đồ mới cho anh mà vẫn còn trưng ra cái bản mặt khó ưa đó, chỉ có bà chủ rộng lượng như tôi mới dung nạp nổi nhân viên kiêu ngạo như anh."
Cô không nói thì thôi, vừa nói xong ánh mắt Kim Ô suýt nữa tóe lửa. Ứng Linh Lung đã hứa sẽ mua cho anh một bộ quần áo mới, hôm qua ngày khai trương đầu tiên kiếm được ít tiền, cô thật sự giữ lời, đưa cho Kim Ô hai trăm tệ.
Kết quả số tiền đó không chỉ để mua quần áo, Ứng Linh Lung còn đưa anh một tờ danh sách dài ngoằng, toàn là những thứ thiếu trong cửa hàng: ba chậu cây xanh, một lọ hoa, hai món đồ trang trí nhỏ, cùng một loạt gia vị nhà bếp còn chưa mua đủ v. v... Thậm chí còn dùng chữ to nổi bật để ghi rõ: sau khi mua hết những thứ này, số tiền còn lại mới được dùng để mua quần áo mới.