Chương 27: Bà chủ, cô là thần thú hỗn độn đấy à?

Sơn Hải Thực Đường [Mỹ Thực]

Vãn Tinh Sương 07-10-2025 23:52:42

Không giống với những quán thịt nướng khác, để che đi chất lượng kém của thịt, họ thường nêm nếm thật nhiều gia vị, khiến thực khách ăn vào chỉ toàn cảm nhận được vị gia vị. Chỉ trong nháy mắt, Giả Chí Văn đã ăn sạch cả xiên thịt, rồi mới nhớ ra cầm lon bia lên, hớp một ngụm lớn, sảng khoái thở ra một hơi dài: "Quá đã!" Lại ăn thêm cá viên dẻo dai, mềm mượt, tôm tươi loại thượng hạng chỉ rắc chút muối để nêm nếm, cuối cùng thì ngay cả lớp rau xà lách bọc ngoài xiên nướng cũng bị ăn sạch sẽ để bớt ngán. Giả Chí Văn đưa tay ra lấy thêm thì phát hiện đã trống trơn, xiên nướng đã ăn hết sạch. Lúc này ông mới nhớ ra còn lon bia chưa uống, bèn cầm lên làm một ngụm. Ông chép chép miệng, cái cảm giác chỉ nếm qua một chút như vậy, vừa đủ để kích thích vị giác mà chưa hoàn toàn thỏa mãn, làm cho người ta cảm thấy thèm thuồng. Ông có ý định trực tiếp đến tiệm gọi thêm mấy chục xiên nướng, nhưng lại sợ khiến Ứng Linh Lung hiểu nhầm rằng ông ăn không đủ no nên phải đến ăn thêm. Trong lòng Giả Chí Văn như có một cái móc nhỏ cào vào, ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng ông vẫn nhịn lại, ngày mai! Ngày mai ông sẽ dắt theo bà xã đến ăn một cách quang minh chính đại! *** Buổi trưa, rốt cuộc cũng có lác đác hai ba vị khách vào tiệm. Trọng Minh nhìn đống nguyên liệu thừa lại mà phiền muộn: "Bà chủ, mấy thứ này để đến mai còn tươi không?" Ứng Linh Lung thản nhiên đáp: "Không bán hết thì tôi sẽ ăn hết." Trọng Minh nhìn thoáng qua đống nguyên liệu chất đầy, rồi lại nhìn Ứng Linh Lung, nhưng không dám nói gì. Ứng Linh Lung liếc cậu một cái: "Nhìn cái gì, tôi mở tiệm này, mục tiêu hàng đầu là trả nợ cho ông chủ Hoàng, thứ hai mới là để tôi ăn no." Cô thở dài: "Tông môn của chúng tôi nghèo đến nỗi kêu trời không thấu, ngoài việc cho các cậu vay tiền, đều là do tôi ăn đến phá sản đấy." Trọng Minh chăm chú nhìn vào mặt cô: "Bà chủ, cô là thần thú hỗn độn đấy à?" Ứng Linh Lung nhíu mày: "Tôi là con người!" Rõ ràng cô là con người chính hiệu, sao ai cũng xem cô là yêu quái vậy? Cô quét mắt nhìn qua chiếc áo chẽn xẻ tà bó sát người của Trọng Minh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chúng ta là tiệm ăn nghiêm chỉnh, tốt nhất là cậu đừng để khách hàng liên tưởng đến những điều không đứng đắn." Trọng Minh sững người, cúi mắt xuống: "Hồi trước tôi mặc thế này, lúc livestream thì phòng phát sóng sẽ rất náo nhiệt." Ứng Linh Lung mỉm cười: "Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng đi thay bộ khác đi."