Tính cả tiền thuê nhà và chi phí nhân công, Sơn Hải Thực Đường hiện tại chắc chắn là đang lỗ vốn.
Thực ra, phần tiền tiết kiệm được từ tiền thuê và nhân công cũng không phải là vấn đề lớn nhất.
Vấn đề quan trọng nhất là, Hoàng Bách Hào và đám bạn của cậu ta chắc chắn không thể nào ngày nào cũng tới ăn được.
Vậy thì, doanh thu của ngày mai sẽ thế nào đây?
Ứng Linh Lung trằn trọc mãi mới ngủ được, lòng nặng trĩu.
***
Sáng sớm không khí mát lạnh, chính là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong ngày.
Diêm Lệ chẳng cảm thấy mát mẻ chút nào.
Hôm nay cô dậy muộn mất mười phút, đối với người luôn tính giờ đến công ty sát nút như cô mà nói, thì đúng là cuộc chạy đua sinh tử.
Cô bước nhanh như thi chạy, mồ hôi đã rịn đầy trán. Nhưng khi nhìn đồng hồ, thời gian lại không khác mấy so với mọi ngày khi cô đi ngang qua siêu thị Phúc Đa Đa.
"Hừ, may quá." Diêm Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian có được nhờ chạy nhanh chính là thời gian ăn sáng. Bình thường cô chỉ đơn giản làm nóng vài lát bánh mì nướng, ăn thêm một quả trứng luộc là xong.
Hôm nay chưa kịp ăn gì, bụng cô đang trống rỗng. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện bên cạnh siêu thị Phúc Đa Đa không biết từ bao giờ lại mở một nhà hàng.
Là nhà hàng sao? Sơn Hải Thực Đường - cái tên này nghe có chút kỳ lạ.
Mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ trong quán là thật, Diêm Lệ không kịp suy nghĩ nhiều, cứ thế xông thẳng vào trong.
"Bà chủ, có món nào ăn sáng không?"
Người đang cúi đầu nướng bánh ngẩng lên, để lộ khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo.
"Cháo kê, bánh hành, bánh củ cải, trứng vịt muối..."
Diêm Lệ sốt ruột nói: "Cháo kê có thể mang đi không?"
Bà chủ im lặng trong chốc lát, lắc đầu.
Diêm Lệ nhíu mày. Thời gian cấp bách, cô nhìn thấy bánh hành vừa nướng xong, liền nói: "Vậy cho tôi hai cái bánh hành."
Trong lúc chờ bánh hành được cho vào túi, Diêm Lệ tiện thể quan sát xung quanh trong quán. Một cặp vợ chồng già ngồi ở bàn gần đó, ông lão đang bóc một quả trứng vịt muối. Bóc xong, ông dùng đũa chọc vào lòng đỏ trứng, chất dầu vàng óng ánh từ lòng đỏ trứng chảy ra, bóng loáng hấp dẫn.
Bà lão ngồi đối diện đang chậm rãi khuấy bát cháo kê trước mặt, vớt lớp váng mịn màu vàng nhạt bên trên, hài lòng đưa vào miệng.
Diêm Lệ nhìn mà ngưỡng mộ không thôi, cô thật sự rất muốn nghỉ hưu.
Nghĩ đến chuyện đến cả thời gian ngồi xuống ăn sáng mình cũng không có, trên mặt Diêm Lệ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cô đang gào thét trong tuyệt vọng.
"Đi làm thì có ai mà không phát điên chứ, chỉ là đang cố cầm cự thôi!"